Thú Tu Thành Thần

Chương 360: Chương 360: Đông Long Sào




Bạch Cầm mỉm cười nói:

“ Được thôi, Băng Thần công tử ngươi chờ một chút trà ấm của ngươi sẽ có ngay.”

Băng Thần ngó quanh một chút rồi hỏi:

“Trên con thuyền này không có ai khác ngoài chúng ta sao?”

Bạch Cẩm cười nói:

“ Cần gì phải có người khác, trên con thuyền này có đủ mọi thứ ta cần và khi dọn dẹp thì ta mới cần có thêm người lên trên tàu.”

Băng Thần hơi ngạc nhiên hỏi:

“Ta nghe Tiếu Nhất nói cô nương là công chúa Tinh Linh tộc, trong trí tưởng tượng của ta thì người như ngươi phải quen có người hầu rồi chứ, công chúa ai lại đi làm hết mọi việc như thế bao giờ.”

Bạch Cẩm hơi mỉm cười nói:

“Công chúa thì cũng cần không gian riêng tư huống chi ta đi ra ngoài với tỷ muội của mình thì cần gì người hầu, có họ thì chỉ phá hư không khí mà thôi.”

Băng Thần gật đầu rồi hỏi:

“Không biết công chúa nói mẹ ngươi là Nữ Hoàng Tinh Linh muốn tìm ta có chuyện gì?”

Bạch Cầm đưa cho Băng Thần một bức hình rồi nói:

“Mẹ ta bảo nếu tìm được người trong bức hình thì thông báo cho nàng, mà công tử lại giống gần như hoàn toàn thế nên bọn ta quyết định mang công tử đi gặp mẹ ta.”

Băng Thần nhìn vào tấm hình thì liền nhận ra nhay người ở trong hình đúng là mình nhưng không phải kiếp này, bộ quần áo đó là do một nữ nhân kiếp trước may riêng cho mình vào ngày mình tấn thăng Thần Vương.

Băng Thần thở dài nói:

“Thế bây giờ chúng ta đi tới Tinh Linh Tộc địa bàn luôn đúng không?”

Bạch Cầm mỉm cười nói:

“Tất nhiên là không rồi, Tinh Linh Tộc phần lớn mọi người đều không đồng ý cho người ngoài bước chân vào vùng đất thánh.”

Băng Thần nhíu mày hỏi:

“Rồi sao nữa?”

Bạch Cẩm chỉ qua Hàn Băng Băng nói:

“Lần này công tử sẽ được chúng ta mang tới nhà của Băng Băng tỷ sau đó mẹ ta sẽ lấy lý do thăm mẹ của tỷ ấy để tới Đông Long Sào thế nhưng như thế thì thời gian sẽ mất đến tận một tuần, trong một tuần hi vọng công tử ở yên trong Đông Long Sào.”

Băng Thần gật đầu nói:

“Cũng được “

Băng Thần nhìn qua phía Hàn Băng Băng hỏi:

“Thế ta vào trong Đông Long Sào có gì cần phải lưu ý không?”

Hàn Băng Băng nhấp trà nhẹ giọng nói:

“Khi về đến Đông Long Sào thì ta sẽ lấy danh nghĩa con gái trưởng tộc mời ngươi ở lại, sẽ không có ai ý kiến trong tộc những người có quyền hành cao hơn ta đều rất ít khi ở trong Long Sào, ngươi có thể hoàn toàn yên tâm, dù cho có lang thang đi lại bên trong cũng sẽ không gặp vấn đề gì cả.”

Băng Thần nghe thế thì mỉm cười nói:

“Nếu thế thì ta yên tâm hơn rất nhiều, dù sao Long Sào trong suy nghĩ của nhân loại cũng không phải địa phương để đi đi lại lại.”

Bọn họ hàn huyên với nhau rất lâu, khoảng nửa ngày sau thì chiếc thuyền dừng lại ở bên trong Long Sào, Hàn Băng Băng quay sang Băng Thần nói nhỏ:

“Nếu Băng Thần công tử không phiền thì ngươi có thể để mình ở hình dạng bán yêu được không, như thế các thành viên trong tộc sẽ nhìn quen hơn, dù sao ngươi cũng có một phần huyết mạch Long Tộc cứ thả ra cho mọi người yên tâm.”

Khi hai người đã hạ xuống Long Sào thì Bạch Cầm mới rời đi, trước khi đi nàng còn dặn dò Băng Thần ở yên trong Long Sào chờ đợi, Băng Thần nhìn thấy ngôi biệt thự trên núi đá thẳng đứng thì không khỏi thích thú.

Kiếp trước hắn ta cũng thích làm nhà ở những chỗ cao như vậy, rất uy nghi sống bên trong sẽ cho người khác cảm giác tâm hồn thanh tịnh, mỗi lần phóng tầm mắt đều có cảm giác bao quát chúng sinh.

Nhưng có điều những căn nhà này hơi nhỏ thì phải, hắn thấy thế liền hỏi:

“Những thành viên chưa hóa hình của tộc ngươi thì sống ở đâu thế Băng Băng tiểu thư, nơi đây làm sao có thể chứa vừa các ngươi trong hình dạng khổng lồ.”

Hàn Băng Băng nhàn nhạt nói:

“Có lẽ Tiếu Nhất cũng chưa nói cho ngươi biết về chút truyền thống của Đông Long Sào, thôi thì để ta nói cho ngươi biết.”

Băng Thần im lặng lắng nghe nhưng trong lòng thầm nghĩ:

“Không biết nàng có biết ông cha mình có thói quen cắt chim để tạo đời sau không nữa.”

Hàn Băng Băng đắc ý nói:

“Đông Long Sào chúng ta có khả năng hóa hình sớm hơn những tộc khác rất nhiều nhờ Hoán Long Thuật, không những thế nhờ sớm hóa thành nhân hình được thế nên chúng a rất giỏi sử dụng vũ khí loài người.

Ngươi thử nghĩ xem một con rồng có thể dùng chân đạp nát cả một tường thành thế nhưng nếu lực đó được dồn lại để chém một nhát kiếm thì sẽ như thế nào, chưa kể thời gian để từ nhân thể chuyển hóa qua bình thường rất nhanh thế nên chẳng có gí đáng lo cả.”

Nhìn vẻ đắc ý của nàng thì có vẻ nàng không biết những khó khăn của nơi này phải đối mặt, Băng Thần cùng nàng bay trên bầu trời thật lâu nhưng không thấy một nam nhân nào di chuyển cả, có lẽ truyền thuyết về lời nguyền là thật rồi.

Sau này nếu có gặp Nhân Ngư tộc thì phải cẩn thận mới được.

Hàn Băng Băng cùng Băng Thần mất khoảng nửa tiếng để đi đến một đỉnh núi to lớn, hai người đứng trên nóc của tòa nhà thì nàng vui vẻ nói:

“Từ đây công tử có thể nhìn toàn cảnh nhà của ta, Đông Long Sào. “

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.