Băng Thần nhìn một hồi thì cảm thấy thật sự chán nản, tuy nhiên hắn ta chán nhưng không có nghĩa sẽ ra tay bởi vì ở phía dưới toàn một đám yếu kinh dị, mình đi bắt nạt bọn họ thì cũng chẳng có ý nghĩa gì.
Những người kia nhìn thấy thế thì cũng nhíu mày, đợi đến lúc gần tàn cuộc thì một người tên bỗng tụ lấy pháp lực chuẩn bị tấn công, Từ Võ thấy thế liền hỏi:
“Thương Viêm ngươi muốn làm gì?”
Từ Võ mỉm cười nói:
“Ta chỉ muốn thử hắn ta một chút thôi, nhìn vẻ thảnh thơi của hắn ta thì cả người ta đều có cảm giác khó chịu.”
Từ Võ lắc đầu nói:
“Ta đã nói rồi nếu các ngươi ai chết trong vòng này thì đừng hòng lấy được sự giúp đỡ của ta ở vòng sau, ngươi cứ nhàm chán thế này thì ta xin phép đi trước.”
Từ Võ nói xong thì đi ra ngoài còn Thương Viêm thì chẳng coi vào đâu nói:
“Một cái Siêu Thần nhất trọng thôi có gì phải quan tâm.”
Hắn ta tạo thành một bàn tay lửa không lồ phóng tới chỗ của Băng Thần, khi bàn tay gần tới nơi thì đang nhắm mắt nghỉ ngơi Băng Thần đột nhiên mở mắt ra.”
Thiên Thần Tốc Biến
Thương Sinh khi kịp phản ứng thì đã thấy thân thể mình bì tận mười một cái đuôi xuyên qua, máu tươi từ miệng hắn cùng khắp thân thể tuôn ra, một cảm giác đau đớn làm người ta muốn chết hơn muốn sống lan tràn chiếm lấy tâm trí của hắn ta.
Sau đó hắn ta hóa thành bụi phấn tan biến khỏi không gian, đứng bên cạnh hắn mấy người đều trợn mắt há mồm, Băng Thần nhỏ giọng hỏi:
“Các ngươi muốn rời cuộc thi sớm thế sao?”
Khí tức huyết mạch lan tràn khiến cho những những người này cảm giác thở thôi cũng khó chứ nói chi đến đánh nhau, nhưng cũng đung ngay lúc này Âm Thiên Tân lên tiếng:
“Đã đủ 100 người rồi các ngươi không được phép đánh nhau nữa nếu không sẽ mất quyền thi đấu.”
Bọn họ đi ra ngoài xuất hiện lại vị trí cũ thì thấy Khương Viêm đang nằm co quắp trên mặt đất mắt mũi trợn trắng miệng sùi bọt mép,Từ Võ đứng một bên mày nhíu chặt nhìn hắn sau đó hỏi những người vừa mới đi ra:
“Hắn ta làm sao lại thành như thế này?”
Từ Sinh sợ hãi chỉ Băng Thần nói:
“Tên kia tấn công Thương Sinh sau đó hắn ta mới thành ra như thế này.”
Từ Võ nhìn qua Băng Thần rồi nói:
“Vị công tử kia có thể cho ta biết hắn ta bị làm sao không?”
Băng Thần mỉm cười nói:
“Cứ hễ ai trúng đòn của ta đều sẽ nhận gấp mười lần đau đớn do ta gây ra.”
Từ Võ mày nhíu chặt nói:
“Thế công tử có thể giúp hắn trở về bình thường không?”
Băng Thần cười khổ nói:
“Ta còn không biết hắn ta phải chịu đựng thứ đó bao nhiêu lâu nữa, thế nên ta càng không biết cách hóa giải cho hắn, yên tâm đi chỉ đau thôi chứ không chết đâu.”
Những người xung quanh không khỏi hít vào một hơi khí lạnh, khi nãy bọn họ đã bị uy áp của Băng Thần dọa gần chết nhưng lúc này hóa ta có thứ còn đáng sợ hơn từ cái tên nhìn có vẻ hiền hòa này.
Từ Võ đánh vào gáy của Thương Viêm khiến cho hắn ta bất tỉnh nhân sự, nhưng dù trong bất tỉnh thì Thương Viêm vẫn run bần bật, Băng Thần thực ra khi nãy đã lỡ đâm xuyên của quý của hắn thế nên mới có thảm trạng này.
Đâm trúng chỗ đó đã đau gấp ngàn lần bình thường lại còn bị tăng lên thêm mười lần nữa thì chính Băng Thần cũng chỉ có thể nghĩ đến khi bị Vạn Nghĩ Phệ Tâm thuật niệm trúng mới có thể đau như thế thôi.
Băng Thần mỉm cười nói:
“Ngươi làm như thế là đúng rồi đó.”
Từ Võ khóe môi không khỏi cong lên, tên này đang khen mình đánh ngất đồng bạn là tốt, bây giờ chính Từ Võ cũng có chút e ngại Băng Thần bởi hắn ta có chút giống mấy tên điên trong phim hơn một con người bình thường.
Hắn cắn răng nói:
“Không có gì nhưng ta có thể nhờ công tử không sử dụng loại nguyền rủa này trong chiến đấu có được hay không?”
Băng Thần mỉm cười nói:
“Cái này ta không quản được, cách duy nhất là các ngươi giết chết ta trước khi ta kịp phản công hoặc không để bị ta tấn công, với lại tại sao ta phải làm như thế? Chúng ta đang là đối thủ cạnh tranh, ngươi đang nghĩ gì lại nói ra câu ngớ ngẩn như thế?”
Từ Võ thở dài nói:
“Chúng ta chiến đấu chỉ là để giành phu nhân chứ đâu phải sinh tử chiến đâu, thế nên ta mới nói công tử thu lại nguyền rủa.”
Băng Thần mỉm cười nói:
“Thực sự thì có nó ta càng thấy an tâm về chiến thắng của mình hơn, bây giờ các ngươi hoặc miểu sát ta không thì bỏ cuộc đi cho nó lành, nói trước luôn ta tấn công trúng khi chưa bị tấn công thì cũng sẽ có hiệu quả tương tự.”
Âm Thiên Tân trong lòng vui sướng nói:
“Chỉ cần không phải sử dụng thuốc hay đồng quy vu tận chiêu thức thì đều thoải mái sử dụng, các ngươi thôi ý kiến ý cò đi, cảm thấy đánh không lại thì có thể bỏ cuộc.”
Mấy người kia ngay lập tức quay mặt lại nhìn lão sư với ánh mắt tức giận thầm nghĩ:
“Rốt cuộc ngài có phải giáo viên của chúng ta không thế.”
Âm Thiên Tân dùng ánh mắt đáp lại:
“Chính vì ta là giáo viên của các ngươi mới không muốn cháu gái ta rơi vào tay các ngươi đấy đám khốn nạn.”
Băng Thần không quan tâm mấy người lườm qua liếc lại, hắn ta hỏi:
“Không biết thử thách tiếp theo sẽ là gì?”
Âm Thiên Tân thản nhiên nói:
“Như ta đã thông báo trước các ngươi sẽ tiếp tục đánh nhau, lôi đài ta cũng đã chuẩn bị ai muốn lên trước không?”
Băng Thần nghe thế liền leo lên rồi nhe răng cười nói:
“Vị nào muốn lên đấu với ta trước?”
Một người nhìn qua Âm Thiên Tân hỏi:
“Lão sư có được phép xài huyết mạch uy áp không?”
Âm Thiên Tân tức giận nói:
“Sao các ngươi không đọc luật dán ngoài kia mà cứ hỏi ta mãi thế, huyết mạch không ai được xài, trên đài chỉ có thực lực cùng kỹ năng rèn luyện được mới tính thôi.”
Mọi người lúc này mới nhìn thấy bên lôi đài một cái bảng nhỏ xíu.