Thú Tu Thành Thần

Chương 866: Chương 866: Gặp lại




Băng Thần thấy bản thân sắp dành được thắng lợi thì ra tay hiểm độc hơn lúc nãy rất nhiều, có vẻ như mấy người lửa kia cũng bị hắn ta làm cho bất ngờ thế nên công kích bắt đầu loạn hết cả lên, cũng nhân cơ hội loạn nhịp trong chốc lát của đám người lửa Băng Thần càng dồn sức tấn công sau đó rút lui một cách cực kỳ nhẹ nhàng.

Giãn ra khoảng cánh Băng Thần lựa chọn dùng thuật ẩn thân để tạm thời tránh mũi nhọn, kế sách của Băng Thần có thể coi như cũng khá vẹn toàn nếu như những thứ này không có khả năng phát hiện ẩn thân.

Chuyện này thực sự Băng Thần cũng đã tính trước cả rồi, đầu tiên hắn ta tuy mạnh đến mức nghịch thiên nhưng cấp độ còn yếu, không những hơn cấp mà đối thủ của hắn ta chính là tạo vật của thần thánh, thứ này nếu không phải có trận pháp của hắn khắc trên đó thì muốn tìm yếu điểm sẽ mất nhiều thời gian hơn nữa.

May mà nàng ta ít ra còn để không gian bình thường để ít ra còn có cơ hội dù cho nhỏ nhoi, mất khoảng năm phút để mấy tên người lửa tìm thấy Băng Thần, thay vì né tránh thì Băng Thần quyết định tấn công luôn bởi chút ít thời gian đã đủ để hắn ta sắp xếp lại một vài thứ.

Đầu tiên hắn tính toán sáo lộ của mấy tên người lửa này để tránh bị trúng đòn đột tử, những lưỡi kiếm lửa kia trúng một cái thì chắc chắn kết thúc trò chơi, đám này được lập trình sẵn để có thể chiến đấu nhanh nhưng khi đã phá đi tiết tấu của chúng thì không thể lường trước cái gì được.

Băng Thần đã từng thấy nhiều kẻ chết oan uổng do kẻ địch đánh loạn xạ thế nên hắn không muốn chết nhảm giống thế, vừa đánh vừa lui là chiến thuật Băng Thần chọn, khi gần đến giới hạn cả ba người lửa này sẽ bạo động thế nên hắn cần tránh trước.

Chỉ có điều không biết Thái Dương Thần cho bao nhiêu năng lượng vào phần này.

“Leng keng”

Tiếng chém giết vẫn vang vọng khắp không gian, Băng Thần khẽ nhíu mày nói:

“Rốt cuộc cô nàng kia thay đổi chúng nó cái gì tại sao 10% máu rồi nhũng vẫn chưa bạo động.”

Âm thầm cắn răng cuối cùng Băng Thần chọn cách tăng tốc tấn công, miệng hắn khẽ rít:

“Đã không chịu bạo nộ thì ta cho các ngươi ngủm sớm luôn.”

Các đòn tấn công của Băng Thần trở nên càng lúc càng táo bạo, thậm chí những đòn hiểm Băng Thần cũng chấp nhận đánh liều một phen, nhưng đến khi cả ba con đều chỉ còn một chấm máu nhưng cũng không thấy bạo nộ thì hắn thực sự thấy khó hiểu rồi.

“Thế quái nào, cô nàng kia dù keo kiết những cũng không đến nỗi cắt xén vật liệu để làm phần hạch tâm chứ, chắc chắn nàng không thể nào suy nghĩ tầm thường như thế, mình cẩn thận một chút mới được.”

Hắn lăn người ra đắng xa sau đó lấy ra Hắc Long Hồn Cung phân chia ba mũi tên hắn thẳng vào ba tên người lửa kia, thế nhưng Băng Thần đâu phải dạng vừa, những mũi tên càng lúc càng nhanh sau đó bắt đầu có những mũi tên bắt đầu trúng đích.

Băng Thần vừa bắn vừa lui còn đám kia thì vừa bắn vừa cản thế nên khoảng cách càng lúc càng được nới rộng, khẽ mỉm cười Băng Thần nhỏ giọng nói:

“Này thì keo kiệt, để xem ta đi vào mộ của ngươi sẽ thấy được những cái gì.”

Ba mũi tên cuối cùng đã tước đi sinh mệnh của cả ba tên người lửa, có điều chúng nó không sụp độ như trong dự kiến của hắn ta mà lại đứng im một chỗ như trời chồng, ngay sau đó thì cả người bọn chúng phát sáng lên.

Băng Thần nhanh chóng nhận ra rốt cuộc nàng ta thay đổi chúng kiểu gì, hắn lập tức nhanh chống tạo ta hai cái trận pháp vòng ngoài cùng một cái kết giới bên trong, hắn cảm nhận được nguồn năng lượng sắp bùng nổ kia khủng khiếp đến mức độ nào.

“Ầm......ầm....ầm...”

Ba tiếng nổ lớn tạo ra một làn sóng năng lượng quét ra bên ngoài sau đó va chạm vào kết giới của Băng Thần, sàn nhà cũng rung chuyển khá mạnh nhưng Băng Thần biết nơi đây được làm bằng nguyên liệu không tầm thường thế nên chẳng hề hấn gì cả.

Lúc toàn bộ sóng năng lượng đã quét qua hết thì kết giới cũng đổ nát, Băng Thần đợi một lúc sau đó giải khai kết giới đi ra, thở phào một hơi hắn ta mới chậm rãi đi về nơi mấy mảnh vỡ của ba tên người lửa xem xét.

Nhìn vào phần lỗi thì Băng Thần không khỏi cười khổ nói ;

“Hóa ra là nàng ta muốn đồng quy vu tận, nhưng nhỡ đâu có nhiều người xâm nhập vào các thời điểm khác nhau thì không phải chỉ cần chút hi sinh thì có thông qua nơi này hay sao?.”

Hơi nhún vai một cái đầy bất đắc dĩ sau đó Băng Thần đi lên cầu thang khảo nghiệm tư chất, cô nàng này sự độc địa thì ngay trên cái cầu thang xinh đẹp vẫn có thể thấy được, phía dưới chiếc cầu thang kia chính là một vực thẳm nhìn mãi không thấy đáy.

Chưa kể phía dưới đó chắc chắn có gì không bình thường nếu không thì chỉ cần biết phi hành là không có chuyện rồi, bước lên trên các bậc thang ban đầu vẫn còn nhẹ nhàng nhưng sau đó lại dần dần có chút áp lực.

Đưa ánh mắt về phía trên cùng thì Băng Thần thấy rõ ràng không phải đồ của Thái Dương Thần mà là của hắn, chả sao cũng có chút áp lực, Thái Dương Thần thật sự quá lầy lội, chiếc áo này hắn mặc trong Thần Ma Đại Chiến sau đó mới vứt đi không ngờ nàng lại đi lượm về.

Thế nhưng kiếp này thiên phú của hắn ta còn vượt trội hơn kiếp trước nữa thế nên vượt qua vẫn rất dễ dàng, lúc này hắn ta mới đi tới một đoạn hành lang, nơi đây thì ngược lại nhìn chẳng ra có chút nguy hiểm nào cả, thiết kế cũng hoàn toàn khác với hành lang tử thần mà hắn ta tạo ra.

Đi vào trong thì đập vào mắt hắn ta chính là hình ảnh của mình, cả một hành lang dài sau đó toàn là hình ảnh của hắn ta được treo bằng những tấm khung với những nguyên liệu quý giá nhất hắn có thể biết tới.

Âm thầm thu hết những khung hình này lại hắn ta quyết định không để những nguyên liệu quý hiếm như thế này chỉ có tác dụng để treo hình, mang bọn chúng nung ra sẽ có được kha khá các nguyên liệu để làm vũ khí.

Nhưng hắn cũng hơi ngạc nhiên khi thấy trong đây treo toàn hình của mình, trong lòng hắn bỗng nảy ra một suy nghĩ lớn mật:

“Có khi nàng Thái Dương Thần thích mình không nhỉ?”

Nghĩ một hồi thì chuyện không có khả năng nhất lại hình như vô cùng hợp lý, nhớ lại một chút chuyện thì hắn bỗng cảm thấy đúng là như thế, đầu tiên đồ đạc của nàng khó có ai chạm vào được trừ mình ra.

Mỗi lần có người trộm đồ của nàng thì lại rùm beng lên thế nhưng mỗi lần mình trộm xong thì nàng lại làm như không biết gì cả, trí tưởng tưởng của Băng Thần nhanh chóng nâng tầm lên gấp nhiều lần.

“Chỉ có mình và nàng có thể coi như bằng hữu với nhau, có khi nào mình khi xưa lại hấp dẫn thành công nàng ta nhỉ, dù sao sống chung với nhau gần triệu năm chứ ít gì.”

Băng Thần càng suy nghĩ đi xuống thì càng thấy hợp lý hơn cho đến khi hắn ta đi ngang qua một căn phòng sau đó hắn chủ động đi vào, một chiếc quan tài thủy tinh được đặt chính giữa căn phòng còn trên chiếc ngai vàng thì Thái Dương Thần vẫn chống tay nhìn ra ngoài cửa.

Vừa thấy hắn thì nàng mỉm cười nói:

“Cuối cùng ta cũng chờ được đến ngày hôm nay, chào người bằng hữu của ta.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.