Thú Tu Thành Thần

Chương 347: Chương 347: Giải thích một chút




Hấp thu Kinh Nghiệm Sách liên tục xuất từ đêm hôm qua đến tận 6 giờ tối hôm nay Băng Thần mới thò đầu ra ngoài, hắn ta nấu ăn các thứ sau đó đợi chờ các bà vợ của mình ra.

Thấy Đế Thiên Lan không nói gì hắn ta rất lo lắng, mặc kệ nàng có phản ứng hay không hắn ta liền hỏi:

“Nàng chưa hết giận nữa à?”

Đế Thiên Lan bất ngờ hồi âm:

“Ta không giận nữa huynh cứ yên tâm.”

Băng Thần mỉm cười vui vẻ nói:

“Chuyện trong quá khứ bỏ qua mới tốt, nàng nghĩ thoáng được như thế thì ta cảm thấy rất vui.”

Đế Thiên Lan giọng vui vẻ nói:

“Đúng thế với lại huynh chuộc tội thì ta cần gì phải truy cứu.”

Băng Thần hàn huyên với nàng mấy câu nữa rồi mới ngồi xuống bàn ăn, bỗng nhiên hắn ngẩn người:

“Chuộc tội, lúc nào thế nhỉ?”

Mấy lão bà cũng rất đúng giờ các nàng đúng bảy giờ thì tất cả đăng xuất đi tới phòng ăn, hắn vừa nhìn thấy các nàng liền nở nụ cười tươi tắn nhưng không ai cười lại với hắn cả, Trình Lan cùng Trình Vân thì nhìn hắn bằng ánh mắt tràn đầy thương hại.

Khi các nàng ra bàn ăn thấy Băng Thần thì Khang Tiểu Vũ quay qua nói với Đoàn Dự cùng mấy cô nàng kia, giọng nói quyết đoán làm người người khác không nổi lên ý nghĩ chống cự:

“Các ngươi ăn ngoài một bữa đi hôm nay chúng ta có chút gia sự phải xử lý.”

Mười một người nghe thấy thế liền chạy nhanh ra ngoài, chưa bao giờ họ thấy hội trưởng có vẻ mặt như thế cả, nàng giống như sẽ thực sự giết người diệt khẩu nếu bọn họ ở lại vậy, Băng Thần thì mồ hôi bắt đầu lăn dài.

Hắn mỉm cười nói:

“Mọi người hôm nay sao thế?”

Khang Tiểu Vũ mỉm cười nói:

“Huynh là học trò giỏi nhất ta từng dạy.”

Băng Thần miệng vẫn cười nhưng mồ hôi đã chảy ròng ròng rồi nói:

“Muội nói gì ta không hiểu gì hết vậy.”

Trịnh Vũ Cầm mỉm cười nước trong ly của nàng bắt đầu uốn lượn, nàng đang biểu diễn ma pháp không phải dị năng gì cả, Băng Thần nhìn cái là nhận ra ngay, còn Khang Tiểu Vũ nói nàng từng dạy hắn thì ngoài Thẩm Tú con ai nữa.

Kiếp thứ 8 hắn ta cũng Băng Thần hai người này đều là lão bà của hắn nhưng riêng Khang Tiểu Vũ thì từng làm giáo viên của hắn, Băng Thần mướt mồ hôi thầm nghĩ:

“Chuyện quái gì đang xảy ra thế?”

Vũ Mộng mỉm cười nói:

“Hoàng thượng sao người đổ mồ hôi nhiều thế để thần thiếp lau cho.”

Băng Thần lúc này mô hôi ra như tắm, Vũ Mộng kiếp trước cũng tên như vậy còn hắn thì đang ở kiếp thứ 3 và là một vị hoàng đế, não của hắn ta bắt đầu xoắn lại như mì Hảo Hảo, trong lòng run run tay của hắn ta bắt đầu cầm đũa cũng không chặt nữa.

Tử Mộng lúc này mới khổ sở nói:

“Ta mang ngươi về nuôi từ bé đến lớn sau đó người để lại cho ta một đứa bé trong bụng rồi đi tu đạo ngươi thấy mình có còn giống người không?”

Băng Thần thừa biết mấy cái kiếp trước của mình cực phẩm đến mức độ nào, áo của hắn mặc lúc này đã thấm đầy nước dính hết vào người, Tử Lan nước này mới nắm tay Tử Mộng nói:

“Nào chỉ có mình tỷ tỷ muội muội còn được hắn tặng hắn tặng hẳn một cặp long phụng thai, tỷ muội chúng ta số khổ quá mà.”

“Trời má, làm sao đây?”

Băng Thần đầu óc lỗ lực vận chuyển.

“Sốt run người, vừng trán ướt mồ hôi “

Đây là câu thở chuẩn nhất để miêu tả tình trạng của hắn ta lúc này, chưa dừng lại ở đó Tử Mộng còn ai oán nói:

“Bây giờ ta lại mang cốt nhục của huynh một lần nữa lần này huynh lúc nào chuẩn bị đi tu.”

Băng Thần nghe nhắc đến hài tử thì vội vàng nói:

“Không....... ta không có muốn đi tu, nàng bình tĩnh lại đi đừng để ảnh hưởng tới thai nhi.”

Khang Tiểu Vũ thở dài nói:

“Huynh cũng phải cho bọn ta một lời giải thích chứ đúng không?”

Băng Thần thở dài một hơi rồi nói:

“Ta đâu có phụ nàng, không phải ta không muốn quay về mà ta đã đồng quy vu tận cùng địch nhân làm sao về tìm các nàng được, hi sinh ta đổi lấy vố số sinh linh trong vũ trụ là điều ta phải làm mong các nàng thông cảm cho ta.”

Tử Mộng nhíu mày hỏi:

“Thế còn bọn ta thì sao?”

Băng Thần suy nghĩ một hồi sau đó dứt khoát nói:

“Do ta ngu.”

Băng Thần trả lời dứt khoát như thế làm các nàng rất ngạc nhiên, hắn ta thở dài một hơi rồi nói:

“Kiếp ấy khi còn trẻ mẹ nuôi, cô nuôi, chị nuôi đều có thai mà bản tính ta lúc đó lại bất cần đời nhưng rồi cũng chả hiểu sao, có lẽ vì cảm giác tội lỗi mà ta tu đạo nhưng dù thế ta vẫn thường xuyên quan sát các nàng dù chỉ là từ rất xa.”

Hắn nắm chặt tay rồi nói:

“Nhưng chung quy là ta có lỗi các nàng ai muốn rời xa ta thì ngay lúc này ta sẽ không trách, tuy nhiên nếu có thể kiếp trước sai các nàng hay cho ta kiếp này sửa, kiếp trước ta thiếu các nàng kiếp này ta sẽ dùng cả cuộc sống của mình để bù lại.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.