Thú Tu Thành Thần

Chương 1194: Chương 1194: Giáng Trần Tâm Cảnh - Sư Phụ Có Muốn Làm Cha Ta Không?




Trên đường đi hai sư đồ trò chuyện rất vui vẻ, Giáng Trần đột nhiên hỏi:

“Sư phụ sau này có rời xa ta không?”

Băng Thần xoa đầu Giáng Trần nói:

“Tất nhiên là sớm muộn gì ngươi với sư phụ cũng xa cách thôi, ngươi có cái gọi là nhà, trong đó có người thân của ngươi. Sư phụ cũng có nhà, nơi đó có các sư mẫu của ngươi, cha mẹ của sư phụ cũng đợi ta trở về.

Mai này sư phụ phải đi đường riêng của mình, ngươi quá nhỏ bé để có thể giúp được sư phụ, cho dù có được thì sau đó chúng ta cũng sẽ chia cách. Lớn lên ngươi sẽ có người mình thích, lúc đó có gia đình riêng rồi thì càng không thể ở cùng sư phụ như bây giờ.”

Giáng Trần ngơ ngác hỏi:

“Chúng ta không phải gia đình sao sư phụ?”

Băng Thần bắt đầu khó giải thích, dù sao tiểu tử này mới chỉ có sáu tuổi, nhiều chữ hắn còn chưa rõ nghĩa:

“Tất nhiên là không phải rồi, không phải vừa nãy sư phụ mới giải thích hay sao.”

Giáng Trần bĩu môi:

“Thế sau này ta gặp kẻ không thể đánh thắng, ta cũng chưa đủ sức mạnh để bảo vệ mẫu thân, lúc đó ta không có sư phụ thì phải làm sao.”

Băng Thần nghe xong liền nhẹ giọng:

“Sư phụ hiện tại không mạnh đến mức vô địch thiên hạ đâu, thế nhưng có mặt ta thì quả thật hai mẹ con ngươi không ai đụng được. Còn sau này thì ngươi có thể cố gắng bảo vệ nàng đến khi mẫu thân ngươi chọn được người để nàng phó thác. “

Giáng Trần ngây thơ:

“Sao mẫu thân phải chọn người để phó thác?”

Băng Thần mỉm cười nói:

“ Hai mẹ con các ngươi sống như vầy mãi thì không được, người khác châm chọc sớm muộn nàng ấy cũng sẽ nhìn thấy. Tính tình của mẹ ngươi chắc chắn sẽ không để tình trạng này tiếp diễn, nàng sau cùng sẽ chọn một người làm cha ngươi.”

Bỗng Giáng Trần hỏi một chuyện khá tế nhị:

“Sư phụ, ngươi có biết tại sao mấy vị thúc thúc, bá bá cứ muốn làm cha ta hay không?”

Băng Thần thật thà nói:

“Mẫu thân của ngươi rất xinh đẹp, nam nhân nhìn vào liền thấy thích, giống như ngươi thích đồ ăn của sư phụ vậy. Chỉ cần ngươi nhìn thấy liền muốn ăn hết, nếu đã ngon như thế liệu ngươi có muốn ăn hết, mẹ ngươi cũng như món ăn ngon vậy hiểu chưa.”

Giáng Trần vui vẻ hỏi:

“Sư phụ ngươi có phải nam nhân không?”

“Cóc”

Băng Thần tức giận:

“Ngươi hỏi vớ vẩn gì thế, nhìn sư phụ có chỗ nào giống nữ nhân không?”

Giáng Trần đột nhiên dừng lại ngẩng mặt nhìn thẳng mắt Băng Thần to rõ từng chữ:

“Sư phụ có muốn làm cha ta không?”

Câu hỏi của đồ đệ làm Băng Thần có chút bối rối, suy nghĩ thật kỹ thì hắn ngồi xuống, cao vút thân thể chợt rất gần tầm mắt của Giáng Trần.

Hắn nắm lấy hai bàn tay nhỏ, ánh mắt đối diện Giáng Trần, đây có lẽ cũng là câu trả lời dài nhất Giáng Trần được nghe cho đến khi hắn lớn:

“Sư phụ là một nam nhân cực kỳ háo sắc, thế nhưng luôn do những nữ nhân kia cần ta, còn mẹ ngươi thì hoàn toàn khác biệt. Ta trong một tuần nghe rất nhiều chuyện về nàng, nếu không có ngươi thì có lẽ suốt kiếp nàng chẳng cần nam nhân.

Tính cách của nàng cũng quá mạnh mẽ, khó để nàng có thể chấp nhận được một kẻ đa tình như sư phụ. Nếu như ngươi để ý thì những cô gái khác rất để ý lão sư, thế nhưng mẹ ngươi trong mắt chỉ có một mình ngươi.

Thời gian của sư phụ hiện tại không nhiều, cũng có rất nhiều thứ sư phụ phải làm, nếu bảo ta đi chinh phục mẹ ngươi thì rất tiếc sư phụ bất lực. Ta biết ngươi thích sư phụ thế nhưng trong cuộc sống đâu có khi nào được thập toàn thập mỹ.

Ngươi buộc phải chấp nhận người mẹ ngươi chọn, ít ra mẹ ngươi sẽ còn vui vẻ, dù sao nàng cũng đã hi sinh vì ngươi. Còn sư phụ của ngươi thì nếu ta gặp nàng sớm hơn, có lẽ vài năm trước, khi nàng vừa sinh ngươi thì mọi chuyện sẽ khác.

Bây giờ nàng trải qua quá nhiều thứ, trái tim đã thành sắt đá, thậm chí ta hoài nghi dù chọn được người để gửi gắm thì nàng vẫn không có tình cảm gì. Nếu ngươi thương mẹ ngươi thì phải cứng rắn lên, chăm chỉ tu luyện, giả dụ nàng có chọn sai thì vẫn có ngươi.”

Phong Vũ Ngọc hiểu được con trai nàng thích Băng Thần đến mức độ nào, đi đến đâu ai cũng nói họ là hai cha con. Băng Thần còn là người dạy cho hắn mạnh mẽ lên, nhờ vị sư phụ này hắn mới có thể giải được uất ức trong lòng.

Đừng tưởng Giáng Trần còn bé thì hắn ta không biết gì, nếu không biết gì thì đã không chọn bái sư khi thấy Băng Thần thể hiện ra một chút thực lực. Hắn ta cũng biết cách để cân đo thế nên mới từ chối ba người thúc thúc ở nhà vì họ quá cùi bắp.

Không ai tưởng tượng được một đứa trẻ sáu tuổi tại sao lại nghĩ nhiều đến như thế, có chăng thì chỉ mình Băng Thần hiểu được đồng loại của mình. Đều là tạo vật tối cao của Thiên Địa thế nên thông minh xuất chúng là chuyện bình thường.

Giáng Trần gật đầu:

“Ta hiểu rồi sư phụ.”

Băng Thần xoa đầu hắn ta rồi đứng lên, hai thầy trò tiếp tục đứng lên đi tiếp, đợi hai người bọn họ đi xa thì Phong Vũ Ngọc ngừng vận chuyển ẩn thân công pháp. Loại công pháp này do Phong gia lão tổ sáng tạo ra, tác dụng vô cùng nghịch thiên.

Khi nàng ta ở đỉnh cao thì đã luyện công pháp này đến tầng thứ năm, nhờ nó nàng có thể ẩn thân khỏi Siêu Thần cấp độ cao thủ. Thú thật thì Băng Thần cũng đang khá thèm muốn cái công pháp này, đây là một trong những thứ hắn coi qua chưa tham ngộ được ngay.

Băng Thần tới quán ăn thì thấy đóng cửa, khá ngạc nhiên nhưng hắn ta vẫn tự mở cửa đi vào, hai đầu bếp nên chìa khóa cũng có hai bộ. Hôm nay đệ tử thể hiện rất tốt nên hắn ta muốn thưởng cho Giáng Trần.

Lâu rồi không ăn thịt nướng nên Băng Thần cũng có chút thèm, hôm nay làm một bữa thật lớn tự mình cũng ăn được nhiều chút. Hai sư đồ nhìn vui vẻ vô cùng, bên ngoài treo biển nghỉ bán nên không lo có khách hàng tới phá đám.

Hôm nay rất vui nên Giáng Trần ngừng tập luyện một bữa, thời gian rảnh hắn ta quan sát Băng Thần nấu ăn để học hỏi. Quan trọng nhất món thịt nướng là món hắn ta rất thích, biết đâu sau này sư phụ không làm thịt nướng thì mình có thể tự làm.

Khoảng nửa tiếng sau khi bọn họ chuẩn bị làm xong rồi thì Phong Vũ Ngọc tới, nàng rất vui vẻ đi vào bên trong quán ăn.

Giáng Trần chạy lại líu lo:

“Mẫu thân sao ngài không mở cửa quán ăn vậy?”

Phong Vũ Ngọc mỉm cười nói:

“Sáng nay đi tới họp mặt cùng thành viên công hội trong Thiên Đạo trò chơi, lâu lâu mẫu thân nghỉ một bữa cũng không sao. “

Băng Thần cười nói:

“Phong tỷ đã tới thì ngồi ăn luôn với chúng ta, hôm nay ta làm nhiều lắm.”

Phong Vũ Ngọc rất tự nhiên ngồi xuống bên cạnh Băng Thần, trông họ bây giờ thật giống như người một nhà. Thế nhưng ngay lúc này từ bên ngoài có vài người nhìn vào, bọn họ nhíu mày vẻ không vui một chút nào, có người còn ghi lại hình ảnh.

Băng Thần đang ăn lâu lâu cũng ngó ra bên ngoài vẻ mặt khó chịu, cảm giác bực bội khiến hắn muốn đi ra ngoài cho bọn kia một trận. Phong Vũ Ngọc nhận ra mấy người này, nàng dùng tay của mình đặt lên tay Băng Thần ra hiệu cho hắn ta bình tĩnh.

Nàng khẽ giọng thở dài:

“Không nghĩ tới cuối cùng người của Lâm gia cũng tìm thấy ta.”

Băng Thần có nghe Tống Vũ Ngọc kể qua chuyện cuộc đời của Phong Vũ Ngọc nên biết Lâm gia. Đây là đồng minh thân thiết nhiều đời của Phong gia, đáng nhẽ Phong Vũ Ngọc phải lấy trưởng tử của Lâm gia là Lâm Thiên.

Lâm Thiên và Phong Vũ Ngọc từ bé đã quen biết, có thể nói họ là thanh mai trúc mã, thế nhưng Giáng Trần ra đời làm đảo lộn tất cả. Nghe nói Lâm Thiên có tư tưởng bảo thủ đến cực đoan, thế nên Giáng Trần chính là cái gai trong mắt của hắn ta.

Băng Thần xoay ngược bàn tay của mình nắm lấy tay của nàng khẽ giọng:

“Tạm thời có ta ở đây thì tỷ cùng Giáng Trần an toàn, ta không để mấy cái nhãi nhép đụng vào Thiên Long Môn người đâu. Thôi được rồi, không thèm chấp mấy kẻ kia nữa, chúng ta ăn thôi kẻo thịt nguội thì mất ngon.”

Giáng Trần đôi mắt nhỏ bé cũng thu hồi sự phẫn nộ, nhìn đĩa thịt nước cao như núi thì bao nhiêu phiền muộn tan biến hết. Nhìn sư phụ nắm tay mẫu thân hắn ta cười híp mắt, sự vui mừng này hai người kia còn chưa biết được.

Phong Vũ Ngọc thì lo lắng hơn khi nghe thấy từ “ tạm thời “, phải biết Băng Thần đã nắm rõ gia thế của nàng. Nếu hắn vẫn tự tin có thể bảo vệ hai mẹ con nàng, thế thì đúng như cha nàng nghĩ, Băng Thần có biện pháp bảo toàn bản thân.

Thậm chí hắn hình như có biện pháp để bảo vệ cho cả hai mẹ con nàng, có điều sau khi hắn ta rời đi thì đáng lo.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.