Thú Tu Thành Thần

Chương 1: Chương 1: Hành trình bắt đầu




(Main rất bá,thông ming,ham tiền, hám lợi, thích gái đẹp đây là một loại người rất nhiều trong thế giới thực tế. Ai thích mấy main chỉ tu luyện thì pp truyện hệ thống lên còn cần khổ như thế thì mình không viết được. Mình dành thời gian để suy nghĩ cho các cuộc đấu trí giữa main và một số nhân vật phụ nổi bật. Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ nếu thấy chỗ nào thiếu sót thì cứ bl mình sẽ giải thích rõ ràng hoặc sửa lỗi.)

Thần giới

Hư vô thông đạo 10 tia sáng bay vút vào biến mất ở lối vào ngay lập tức 10 đạo thân ảnh cũng xuất hiện ở đó.Một người mặc khôi giáp muốn lao vào nhưng bị ngăn cản.

Một người mặc trường bào màu trắng nói:“Chiến thần ngươi đừng xúc động đi vào thông đạo ngươi sẽ mất tất cả.”

Mười thân ảnh như sáng lên đứng giữa hư không,trôi nổi kết hợp với quang cảnh xung quanh đẹp vô cùng.Thế nhưng cánh cổng khổng lồ xoay tròn nổi bật như giữa màn đêm có một ánh lửa rực sáng. Nơi ấy chính là cấm địa Thần giới.

Thân ảnh vừa ngăn cản cũng nói:“Trí Tuệ thần nói phải đấy lao vào cũng không có tác dụng gì đâu lãnh tĩnh một chút đi.”

Chiến thần sắc mặt vô cùng khó coi phất tay chỉ thẳng mặt người ngăn cản hắn gào thét:“Ngươi nói ta làm sao bình tĩnh Sát Thần kiếm của ta chạy mất rồi.”

Sau đó Chiến thần chỉ thẳng mặt Trí Tuệ thần chửi bới:“Tất cả tại ngươi không phải ngươi thì lam sao bọn chúng chạy mất.Cái gì thông minh nhất thần giới trí tuệ vô địch rắm chó hết.”

Trí Tuệ thần phản bác:“Cái này sao lại trách ta nếu không phải người nào đó không cẩn thận làm gì có chuyện như thế xảy ra.Vả lại không phải tất cả đều đồng ý rồi hay sao.”

Chiến thần:“Ta lúc nào đồng ý chỉ có các ngươi lũ khốn nạn,các ngươi quên Thập đại Thần vương làm sao mà có.Bây giờ thì hay rồi mất bọn chúng thực lực đại giảm đã thế còn làm trò cười cho thiên hạ.Thập đại Thần vương không giữ nổi vũ khí của chính mình quả thực la Thập đại tên hề mà.”

Dứt lời phất áo bỏ đi để lại chín vị còn lại sắc mặt âm trầm khó coi đặc biệt là Trí Tuệ thần.Khuôn mặt thanh tú thư sinh vặn vẹo khó coi nói thật hắn là kẻ tổn thất to lớn nhất thực lực hao tổn lớn nhất.Suy nghĩ một chút hắn thở dài nói:“Chuyện đến nước này mọi người bình tĩnh ổn định Thần giới ta đi trước dây.”

Tám vị còn lại trên mặt cũng không tốt lắm có người buồn rầu nét mặt hối hận,đau khổ,giận dữ,bối rối.Một người mở miệng:“Ta đi trước.”Sau đó mấy vị còn lại cũng biến mất mỗi người đều có vẻ bất lực.Bởi vì Hư vô thông đạo đã đi vào thi kể ca Thần thánh cũng Thần cách vỡ tan, thực lực biến mất,thân thể hóa phàm đi vào luân hồi.Thậm chí linh hồn tan biến, bảo vật cũng thế đi vào Hư vô thông đạo Thần khí cũng hóa sắt vụn.

Chính vì thế các vị thần thấy các món bảo vật vào thông đạo thì không truy tra nữa thần giới nơi cấm địa không bao giờ có ngoại lệ.Dù cho toàn bộ các vị thần cũng không mảy may xoay chuyển.

Thế nhưng họ quên mất họ không làm được thì không có nghĩa không ai có thể làm được.Đặc biệt khi bọn chúng có thể khiến những người bình thường trở thành Thần Vương chống đỡ Thần giới vô địch

Vào lúc này trong Hư vô thông đạo một hình cầu màu vàng đang bị xói mòn 10 đốm sáng tắt từng cái một.Trong đó khi đốm sáng thứ tám tắt thì cầu vàng lao ra khỏi Hư vô thông đạo lao nhanh giữa vũ trụ bao la.

Chuyên không thể nào ở Thần giới đã thành sự thật hai luồng khí tức tản ra khiến không khí xung quanh như đặc quánh lại không gian nứt nẻ kinh dị

Tiếng cười đắc ý vang lên nếu Trí Tuệ thần nếu nghe thấy thì chắc vô cùng bất ngờ bởi đây là tiếng của khí linh Thiên Thư,cười một lúc thì ngưng lại nhưng ngay sau đó một giọng nói không che giấu chút nào đắc ý vui mừng vang lên.Đáng lẽ nó phải hủy diệt trong Hư Vô thông đạo rồi sao vẫn còn cười hahaha ở đó.

Thiên Thư:“Trí Tuệ thần ngươi đắc đạo quá lâu lên đã quên ai dạy ngươi tất cả dám tính toán cả ta ngươi đủ tuổi ư? Hahahaha.Sao ngươi có thể ngờ ta có cách vượt qua Hư vô thông đạo.” Sau đó lại là một tràng cười dài bỗng nhiên một giong nói vang lên cắt đứt.

Hắn thu lại khí tức của mình cả không gian lúc này mới bình tĩnh trở lại như lúc ban đầu vốn có.

Sát Thần Kiếm:“Thiên Thư đại ca lão lục ngoài ý muốn dùng hết năng lượng lam sao chúng ta có thể tìm được kẻ kia.“.Tiếng nói tuy sắc lạnh nhưng khó có thể che giấu lo lắng:“Không lẽ phải đợi lão lục hồi phục cái này ít nhất là 10 vạn năm đấy.”

Hắn quả thực vô cùng lo lắng cho tương lai của chính mình sợ rằng sẽ mãi đi lại trong vũ trụ 10 vạn năm.Nếu thật sự như thế thì quá là kinh khủng rồi mong chuyện đó không xảy ra hi vong câu trả lời hợp lý từ Thiên Thư

Thiên Thư:“Ngươi yên tâm cái nay ta đã có tính toán trước lão lục đã để trận pháp hướng thẳng đến “Chủ nhân như ý “ rồi.”Sau đó là sự im lặng bao bọc trận pháp vẫn lao thẳng nhanh gấp nhiều lần ánh sáng.Uy áp biến mất không gian trở lại bình thường như chưa từng có gì xảy ra.

Trận pháp cứ trôi liên tục đến cái nơi mà chủ nhân như ý mà bọn hắn chờ đợi nhưng ai ngờ rất lâu sau mới tới đích.

Hơn 1000 năm sau tại Trái Đất TP.Hồ Chí Minh giữa một biệt thự xa hoa một người thiếu niên tầm hơn 20 nằm trên tấm đệm nghịch điện thoại.Người này tên Băng Thần vốn là cô nhi cuộc sống như bao người khác nhưng một biến cố đã xảy ra thay đổi cả cuộc đời hắn.

Chuyện xảy ra cách đây năm năm vào một tối hắn đưa cô bạn gái mới bày tỏ thành công đi chơi để có được hai tấm vé xem phim hắn đã phải để giành rất lâu.Đi chơi cũng bằng chiếc xe đạp điện của nàng hắn vô cùng kích động suốt bốn năm thầm mến cuối cùng cũng có dũng khí thổ lộ.

Quan trọng là hắn thành công qua mặt một đám đẹp trai nhà giàu khác quay đầu lại sau lưng khiến hắn không thể ngậm mồm được.Đôi mắt long lanh gương mặt vô cùng xinh đẹp tuy chỉ mới lớp chín nhưng ngoại trừ mù nếu không ai cũng có thể nhìn ra tương lai nàng đẹp như thế nào.

Phố phường Sài Gòn đêm sáng rực hai người coi phim xong ra về lúc này đã khá trễ Băng Thần muốn con đường dài mãi để mãi ở gần nàng.Nhưng nhà nàng cũng khó tính lên hắn đành lưu luyến đưa nàng về.Vì muốn đi nhanh hơn hắn đã điều khiển chiếc xe đạp điện qua con hẻm vắng nhưng đi đến gần thì thấy hai nhóm người đang trao đổi thứ gì đó.

Gần hơn một chút thì hai bên đang trao đổi hai chiếc valy một chiếc toàn là tiền một cái chứa mấy cái bịch bột trắng.Đại não hắn như nổ tung làm gi co chuyện giữa lúc trời tối mang một valy tiền đi đổi một valy bột mì chắc chắn là giao dịch hàng cấm. Lập tức quay đầu xe bỏ chạy nhưng đèn xe đã thu hút ánh mắt của bọn chúng tên cầm đầu rút súng ra bắn một phát sau đó thấy Băng Thần lái xe vọt ra khỏi hẻm tên này hét lên:“Có người thấy rồi đi thôi không lát nữa bọn hình sự đến thì muốn đi cũng không kịp.”

Nhìn chiếc xe vọt ra đường lớn tên này hừ nhẹ rồi leo lên xe vọt đi nhanh chóng vô cùng tiếng mô tơ inh ỏi.

Một đám đàn em trả lời:“Vâng đại ca.”Sau đó leo lên xe gắn máy theo ngõ khác của hẻm chạy đi.

Còn đám người kia cũng rời theo chỉ trong chốc lát ngõ hẻm vừa nãy còn hơn 30 người giờ phút này vắng tanh như chưa từng có chuyện gì ở đó cả.Băng Thần vọt xe vao bên đường bên kia thấy không có người theo sao dừng xe lại muốn an ủi Mai Hân một tiếng nhưng thấy nàng im lặng.

Tưởng nàng hoảng sợ khi gặp phải đám buôn ma túy lên sợ hãi dù sao người bình thường cả đời chắc gì đã đụng một lần chuyện như thế này.Thầm mắng đám người vừa rồi khốn nạn to gan sau đó nghĩ ra ngôn từ an ủi Mai Hân.

Quay mặt về sau lưng đã thấy sắc mặt nàng trắng bạch người nàng ngả về đàng trước hắn vội ôm nàng thi cảm thấy tay mình ẩm ướt đưa tay lên nhìn thì thấy tay hắn dính máu rất nhiều máu.

Người qua đường dũng đã để ý có người đã lấy điện thoại ra gọi cho cảnh sát và cứu thương Mai Hân ngước đầu lên nhín hắn thều thào:“Lấy đôi nhẫn trong túi áo cua tớ ra.”Băng Thần nước mắt rơi lam theo lời nàng qua nhiên trong túi nàng có một cặp nhẫn đôi. Cặp nhẫn khá đẹp bên trên có hai chữ khắc lên rõ ràng T v H một nhỏ nằm chồng lên nhau vừa khít.

Mai Hân:“Thứ này tớ chuẩn bị từ năm năm trước rồi,cậu ngốc lắm.Tớ yêu cậu”Sau đó nàng chút hơi thở cuối cùng.Cảnh sát đến hỏi hắn rất nhiều thứ hắn ban giao xong thì gia đình Mai Hân tới hắn đang chờ một trận chửi xối xả nhưng cha mẹ Mai Hân không những không trách lại an ủi hắn làm cho cảm giác tội lỗi lại dâng trào.

Đường rộng thênh thang vì sao chỉ vì vài phút mà đi vào nơi đó vì sao phải đi chơi vào ngày hôm nay.Nếu không phải như thế thì nàng đâu có rời xa mình mà đi khi chỉ mới bắt đầu cuộc đời này.

Mình sống để làm gì đây sau đó ánh mắt lai lạnh băng:“Phải ta sẽ trả thù các ngươi đều đáng chết.”Đám người kia còn không biết tử thần đã đánh dấu lên người mình chỉ đợi thời điểm gặt hái. Chầu chực ở đám tang của Mai Hân đến khi nhìn thấy nàng bị chôn xống lòng đất thì hắn mới biến mất.

Hắn biến mất ba năm sau toàn bộ những kẻ tham gia buôn ma túy hôm ấy đều chết bị tháo thành tám khối theo đúng nghĩa đen gia đình bọn họ cũng bồi táng theo.Tính nghiêm trọng cua vụ án khiến cho cảnh sát bối rối.Sau đó hai năm trong tài khoản gia đình Mai Hân và cô nhi viện.

Thập đại thần khí

Điểm chung là chủ nhân càng mạnh chúng sử dụng được nhiều chức năng của mình. Tất cả đều có một năng lực đặc biệt có thể cho chủ nhân của mình.

Thiên Thư:Từng là một phần của Thiên Đạo am hiểu vạn vật, nhìn thấu vạn pháp. Miễn nhiễm với Thiên Đạo trừng phạt, tối đa có thể ảnh hưởng đến Thiên Đạo lên người khác.

Sát Thần Kiếm:Kiếm trảm sinh linh,không sắc bén vô cùng nhưng chỉ cần là sinh linh thì sẽ khi chết sẽ bị cướp mất sức mạnh thân thể tăng cường chủ nhân.

Sinh Mệnh Ngọc Điệp:Sinh mệnh vô tận hồn phách còn thân thể bất diệt.

Nguyên Tố Thần Thạch:Sở hữu khả năng điều khiển mọi nguyên tố trong vũ trụ.

Vô Hạn Giới Chỉ:Không gian chứa khổng lồ có thể chứa người sống. Đầy đai bên trong không gian có thể thúc đẩy quá trình trưởng thành của thực vật.

Thiên Mệnh Vương Miện:Hấp thu toàn bộ tín ngưỡng của người khác hóa thành năng lượng rèn luyện thân thể và linh hồn. Khiến kẻ khác tin tưởng vào những gì mình đưa ra.

Huyết Ngọc Liên:Cướp đoạt huyểt mạch tiến hóa vô cùng.

Thiên Phú Đoản Kiếm:Cướp đoạt thiên phú của kẻ khác,siêu cấp yêu nghiệt đào tạo.

Thời Gian Vòng:Không gian riêng biệt có thể điều khiển thời gian tùy ý.

Hồn Cung:Tước đoạt linh hồn, tiễn đi vô hình trúng tiễn thân còn hồn tan.

Vận Mệnh Ngọc:Chủ trì hưng suy,dẫn dẳt vận khí.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.