Cả tổ đợi phối hợp với nhau rất nhịp nhàng trong công đoạn di chuyển, tới khi vùng an toàn hiện ra thì mọi thứ mới chính thức bắt đầu.
Băng Thần với chiếc mũi rất thính của mình nhanh chóng đanh hơi được một tổ đội gần đó, hắn ta ngay lập tức thông báo:
“Hướng mười giờ có một tổ đội đang hướng tới, chúng ta chào hỏi một chút.”
Dứt lời Băng Thần liền tàng hình đi theo hướng Bắc để tìm đám ngươi kia, tuy nhiên trong suốt quá trình thì hắn ta vẫn cố gắng giữ liên lạc, giá như có thể sử dụng kỹ năng trong Tân Sinh thì tốt nhưng hắn không thể.
Băng Thần có thể ăn gian ở rất nhiều mắt nhưng có những thứ hắn vẫn phải tuân theo quy luật, thế nhưng không quan trọng cho lắm bởi thực lực thế này đã đủ rồi, khi thấy tổ đội bên kia thì Băng Thần nhanh chóng lướt tới và giải quyết gọn lẹ.
Xong xuôi thì hắn ta thông báo cho mọi người yên tâm:
“Đã giải quyết xong hết mọi người cứ việc yên tâm.”
Tiếp tục di chuyển một hồi lâu thì cuối cuối cùng cũng tới khu vực giáp ranh giữa vùng an toàn và khu nguy hiểm, đứng trên đỉnh của một ngọn núi một hồi lâu rồi Băng Thần khẽ nói:
“Khu vực này không phù hợp để chúng ta mai phục, có khi còn bị phản kích không chừng.”
Dịch Thiên Ca nghe thế hơi lo lắng hỏi:
“Thế thì phải làm sao?”
Băng Thần mỉm cười chỉ về một nơi ở đằng xa rồi nói:
“Chúng ta sẽ phục kích ở nơi đó, hai tảng đá kia do hai nàng trấn giữ, từ nơi đó có thể thoải mái xạ kích, ta thì núp ở tảng đá phía dưới một chút để cho dễ dàng kết liễu những kẻ thoát khỏi mũi tên của hai người, Hải Tuấn thỉ canh chừng phía sau đề phòng bị giáp công, nếu có kẻ địch xuất hiện thì vừa thông báo vừa câu giờ.”
Ba người này nhanh chóng đi chuyển đến vị trí, Băng Thần thì tìm một chỗ đứng thoáng đãng bát đầu đánh hơi xem có ai gần đây không, vì dãy núi này chắn ngang cả một khu vực cực lớn thế nên có thể nói phải đi qua nơi này mới có thể tới được khu vực an toàn.
Băng Thần sau một khoảng thời gian ngắn thì đã phát hiện hơn 24 cá nhân tương đương với sáu cái tổ đội đang tiến tới, tại phía xa chân trời một bức tường lửa lớn khủng khiếp đang dần khép lại, nhanh chóng đi vào vị trí hắn ta đã sẵn sàng để tiếp khách.
Một lúc sau Dịch Thiên Ca lên tiếng:
“Có một cái tổ đội bốn người đang hướng thẳng về phía chúng ta, trên người bọn họ thương tích khá năng.”
Băng Thần nghiêm túc lên tiếng:
“ Khi nào chắc chắn bắn trúng một người thì mới ra tay, khi đó chúng ta bốn đấu ba thì kiểu gì cũng thắng.”
Dịch Thiên Ca gật đầu nói:
“Bọn muội biết rồi huynh cứ yên tâm.”
Tuy đáp thế nhưng trong lòng bọn họ đã có ý định khác, hai người sinh ra cùng nhau thế nên hiểu rõ được ý của nhau, Băng Thần rõ ràng có thể một mình giết được một tổ đội thì bọn họ lên hỗ trợ để hắn ta giết được càng nhiều càng tốt.
Tu vi của họ không cao thế nên số điểm kia nhiều vài người tuy đề thăng được chút cảnh giới, nhưng tính toán về đại cục thì họ thăng một đại cảnh giới trong thực tại vẫn không bằng để Băng Thần đạt đến đỉnh phong.
Khi đó hắn ta không những đạt được tu vi ngoài thực tại mà còn cả trong hiện tại cũng khiến hắn ta mạnh lên rất nhiều, sau đó rất có thể hai nàng cùng Hải Tuấn có thể bị tiêu diệt nhưng một mình Băng Thần với thực lực tuyệt đối vẫn có thể cho bọn họ một kết cục tốt.
Tổ đội kia thực tệ vẫn tới, chỗ của mấy người Băng Thần khá độc đáo, sát ngay vùng an toàn nhưng không phải ngay cạnh, những người kia khi tới gần biên giới thì cẩn thận hơn hẳn nhưng khi vòng qua thì lại không thấy ai.
Tựa lưng vào một tảng đá lớn cả đám thở phào một hơi, bốn người nhìn nhau hởi cười một tiếng rồi nói:
“Công nhận chúng ta phối hợp cũng tốt đấy chứ nhỉ.”
Một người thở ra một hơi rồi nói:
“Thôi được rồi mau lấy đan dược ra đi, nếu không chờ mấy người cười xong thì ta chết mất.”
Nhưng khi hắn vừa dứt lời thì cảm giác đau nhói lại tới.
“Sọt...sọt....sọt “
“Có kẻ.....”
“Pặc......sọt....sọt”
Những mui tên găm vào các vết thương của bọn họ, đám người này giật mình, một người phản ứng nhanh có điều khi muốn lên tiếng thì tử thần đã tìm đến họ, Băng Thần chỉ nhẹ nhàng kết liễu hết đám người này.
Băng Thần rất muốn hỏi vì sao hai cô nàng này lại nhường mình như thế, lẽ nào các nàng không muốn thăng cấp sao, nhưng khi hắn định đi hòi thì trong gió lại xuất hiện một số mùi rất dày đặc, Dịch Thiên Ca cũng cao giọng thông báo:
“Băng Thần huynh chuẩn bị đi có một tổ đội bốn người đang phi hành rất nhanh trên không trung, nhưng người của Điểu tộc thì bị thương rất nặng, nếu muội không nhầm thì họ sẽ chọn nơi đây để nghỉ ngơi.
Bọn muội cùng Hải Tuấn có thể che giấu dễ dàng vì có địa hình thuận lợi, còn huynh thì phải cẩn thận nếu không thì kết quả không tốt chút nào đâu, tốt nhất nếu huynh có thể tàng hình rồi phục kích bọn họ giống như giết mấy người khi nãy là tốt nhất.
Băng Thần khẽ nói:
“Mọi người cần thận ta sẽ tự che giấu tốt.”
Nói xong hắn ta bắt đầu tàng hình và chờ đợi, lần này hắn ta muốn thử uy lực của Lôi Tinh Thần khi có Nguyên lực cộng hưởng xem như thế nào, với lại điều này được hắn quyết định khi hai tổ đội kia cũng đã tới rồi.
Bây giờ hắn chỉ cần làm cho bọn họ giống như kiến vỡ tổ thì có thể chiếm lấy tiên cơ để tấn công bất ngờ, chỉ hi vọng Lôi Tinh Thần không làm hắn ta thất vọng, thậm chí Băng Thần còn tích thêm cả Lôi Thần Chưởng để gia tăng tính phá hoại.
Quả nhiên đám người kia vừa đi qua vùng ranh giới liền chuẩn bị hạ cánh, nơi này chính là nơi an toàn, Điểu tộc kẻ kia dùng nhân ngữ nói:
“Ta nhất định phải cho đám người kia trả giá, chúng ta phòng thủ vùng gần ranh giới, ta muốn xem bọn họ lần này làm sao đi qua nơi đây.”
Xà cánh xuống mặt đất họ cảm tưởng giây phút mình tới nơi an toàn đã tới rồi, không những thế thời cơ để họ đánh trả kẻ đã làm cho họ bị thương cũng đã tới, hai tổ đội ở đằng xa cũng nheo mắt lại vị họ rơi vào thế bất lợi.
Chưa kể hai tổ đội này cũng không phải đồng minh của nhau, vốn tranh nhau con mồi thế nên quan hệ của họ cũng chẳng tốt, chính vì thế không loại trừ khả năng đối phương có thể quay qua cắn mình một phát, khi đấu thì chẳng biết phải làm sao.
Cả hai bên đều đang do dự xem nên đi tới xơi mồi hay tìm đường vòng để đi, dù sao bọn họ cũng không muốn chết ngoài vùng nguy hiểm, chết như thế khác nào bỏ cuộc thế nên dù chết trong tay kẻ thù còn hơn chết ở ngoài.
Trong lúc họ còn đang suy nghĩ thì một âm thanh cực lớn vang lên:
“Cẩn thận “
Một người trong tổ đội sắp hạ cánh nhìn thấy đốm xanh sáng chói nơi góc khuất của Điểu tộc nhân, nhưng tất cả đã quá trễ.
“Ầm”
Một làn sóng mạnh mẽ quét ngang không gian khiến cho kể cả núp sau tảng đá mấy người cũng suýt bật ngửa, những người của hai tổ đội kia thì chẳng cần phải nói lên sự bất ngờ của bọn họ, hóa ra còn có kẻ phục kích.
Băng Thần khẽ cười một tiến đầy âm hiểm sau đó liếc mắt nhìn sang phía bọn họ, hắn thông qua thiết bị giao tiếp nhanh chóng ra lệnh:
“Hai muội nhanh chóng xạ kích hai cái tổ đội kia, mỗi người xạ kích một bên, nhất định không thể để bọn họ rời khỏi.”
Lôi Tinh Thần công kích quá mức khủng khiếp, cả một khoảng rừng to lớn đã bị san bằng toàn bộ, Băng Thần trong lòng vui mừng nhưng không thể hiện ra ngoài, hắn ta còn muốn xử lý hai cái tổ đội kia nữa cơ.