Thú Tu Thành Thần

Chương 276: Chương 276: Huyền Vũ




Thật bất ngờ nhưng đừng sáng giống như lần đầu tiên lại hiện ra

“Không biết ai sẽ là người đi xuống đây, ít nhất cũng phải Huyền Vũ Thần Thú chứ nhỉ.”

Nửa tiếng sau

“Quái sao vẫn chưa có gì nhỉ.”

Đường sáng vẫn hiện như thế nhưng lại chẳng thấy bóng hình của một ai cả , hắn tựa vào một gốc cây ngồi xuống chờ đợi, gió mát dưới tán cây khiến cho Băng Thần không biết từ khi nào đã ngủ mất tiêu.

Năm tiếng sau

Trong lúc Băng Thần vẫn đang ngon giấc thì một ông lão từ từ đi xuống phía dưới , người này trang phục rất đậm chất hoài cổ, nhìn tổng thể thì có vẻ cực kỳ hiền từ. lại,mất thật lâu hắn ta mới đi xuống dưới.

Đi lại chỗ tấm thẻ thu phục còn đang sáng chói thì ông lão chỉ mỉm cười nhàn nhạt, một tia sáng màu xanh chiếu vào bên trong khiến cho tấm thẻ ngưng tụ lại, con rùa nhỏ xíu nằm trên tay ông lão.

Đặt nó xuống sau đó ông lão đột nhiên biến mất, nữa tiếng sau Băng Thần mới lờ mở mở mắt ra thì thấy trước mặt mình đường sáng đã biến mất, tấm thu phục thể cũng không còn mà đã biến thành một con rùa con nằm im bất động.

Tính danh: Chưa đặt tên ( Chiến sủng) (Cấp 1)

Exp: 0/1000

Độ quý hiếm:????

Huyết mạch:Huyền Vũ Thần Thú (????)

Sinh lực: 800

Lam: 100

Công kích : 50

Phòng thủ:900

Tốc độ: 5

Trí lực: 10

Thể chất: 150

Độ thiên cảm: 60

Chiêu thức:Mai Phòng Thủ ( Rút đầu trong mai miễn nhiễm sát thương dưới 10000) Mình Đồng Da Sắt ( Kích hoạt tăng 100% lượng máu 100% lượng giáp, sau 10 giây chiến đấu không bị kết liễu kích hoạt) Thổ Chi Tử ( Đứng trên mặt đất sát thương - 90%) Thủy Chi Tử (Dưới nước tốc độ x 100) Huyền Vũ Thủ (Dưới cấp độ tấn công sát thường - 90%) Xà Vĩ ( Đuôi rắn tấn công đối phương gây sát thương x 5) Phản Chấn ( Bị tấn công sẽ phản 50% sát thương)

Băng Thần cấm nó lên mỉm cười nói:

“Ngươi giáng thế thật im ắng khác hẳn với đám nhà ta, tuy ta triệu hồi ngươi nhưng hoàn toàn không phù hợp, ngươi lên đi với người phù hợp với mình thì hơn.”

Vừa nói dứt câu Băng Thần liền gửi nó cho Đoàn Dự, cũng đúng lúc này đám người do Đoàn Vũ dẫn đầu đã hoàn thành thử thách cấp độ cực khó, lãnh phần thưởng cũng không hề nhỏ thế lên ai lấy đêu rất là vui mừng.

Đoàn Dự thấy đồ của Băng Thần gửi tới thì lập tức lấy ra xem, cầm trên tay tiểu Huyền Vũ thì ánh mắt hắn liền thẳng, sau đó ngay lập tức thi triển khế ước với nó, khế ước hoàn thành Đoàn Dự vui vẻ cầm nó trên tay.

“Sủng thú của Băng Thần đội trưởng gửi cho ư?”

Đoàn Dự vui vẻ gật đầu nói:

“Đúng thế, không chỉ có sủng thú mà con rùa này còn rất phù hợp với ta nữa, Băng Thần ngài ấy đúng là chỉ cần trung thành đi theo thì chỗ tốt sẽ không bao giờ thiếu.”

Hắn nhẹ nhàng vuốt ve chiếc mai nhỏ bé sau đó nhìn thẳng ánh mắt của Huyền Vũ nói:

“Từ mai ta sẽ gọi ngươi là Đại Huyền Vũ mong ngươi sau này huyết mạch trưởng thảnh đến tận cùng.”

“Cũng được “

Đoàn Dự nụ cười chợt tắt, hắn kinh dị nhìn Huyền Vũ sau đó quay lại đằng sau hỏi mấy cô gái:

“Các ngươi có nghe thấy không hình như nó vừa trả lời ta thì phải.”

“Hỏi các nàng làm quái gì? Bộ ta nói chuyện có gì kỳ dị lắm hay sao?”

Lần này thì khỏi cần thắc mắc luôn, chắn chắn là nói nói chuyện rồi, lúc này thì không chỉ là người của Nữ Vương Cung ngạc nhiên mà cả những người chơi cùng trận doanh có mặt ở đó cũng há hốc mồm.

Bởi sủng thú biết nói tiếng người thì dù qua bao nhiêu loại bối cảnh thì vẫn chưa xuất hiện, tất nhiên chỉ tính những sủng thú con nhỏ, chứ cấp cao nuôi mãi thì cũng sẽ đến ngày bọn chúng khai phá linh trí mà thôi.

Rất nhiều người lập tức muốn tiến lên mua lấy Huyên Vũ nhưng đế thấy áo của Nữ Vương Cung thì đành thôi, trên người lại lóng lánh như thế thì chắc hắn đã đủ trang bị kim cương đi tới nói chuyện làm gì cho nhục mặt.

Đoàn Dự ngay lúc này muốn tìm một chỗ để sử dụng Dung Hợp Chiến Sủng, như thế thì hắn ta một lần thôi sẽ lập tức lên mây ngay, hắn nhìn Huyền Vũ hỏi:

“ Ngươi ăn cái gì để ta chuẩn bị?”

Huyền Vũ lười biếng nói:

“Ta ăn rau nhanh chuẩn bị đi, đói lắm rồi.”

Sau khi nói xong nó nhắm mắt lại như là đang ngủ vậy, thái độ lười biếng của nó không làm Đoàn Dự cáu chút nào, hắn ta quay lại với mấy co nàng nói:

“Mọi ngươi quay về sau ta vào thành kiếm đồ ăn cho Đại Huyền Vũ.”

Nằm ở trên đầu Đoàn Dự Huyền Vũ thều thào:

“Nhớ rằng ta chỉ ăn đồ tươi thôi đấy.”

Đoàn Dự gật đầu nói:

“Ta biết rồi.”

Đại Huyền Vũ mắt sáng lên thầm nghĩ:

“Có người chủ nhân biết nghe lời như thế này cũng tốt, chỉ óc điều hình như hơi ngu thì phải.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.