Trình Tú thả lòng người ra rồi nói:
“Mọi chuyện vẫn tốt, nói chung ta cũng không khác nàng là mấy, với lại ta thấy mọi chuyện đơn giản hơn ta tưởng tượng rất nhiều.”
Băng Thần ngạc nhiên hỏi:
“Tại sao ngươi thấy vậy?”
Trình Tú mỉm cười nói:
“Ta trước khi cưới cha của Lam Ngọc thì rất hay luyện tập chiến đấu thế nên sau khi chọn nghề nghiệp là kiếm sư thì ta giết quái vật rất nhanh, có lẽ ngày mai đã lên 3020 cấp rồi.”
Âm Thiên Tiếu nhìn qua Băng Thần rồi hỏi:
“Huynh bây giờ cấp bao nhiêu rồi?”
Băng Thần mỉm cười nói:
“Ngươi không lo bị đả kích hay sao?”
Âm Thiên Tiếu cười khúc khích nói:
“Biết trước là không thể nào hơn huynh rồi thì có gì đâu mà bị đả kích.”
Băng Thần xoa nàng cái đầu nhỏ rồi nói:
“Ta bây giờ đang đạt cấp 3085, có lẽ một thời gian nữa thì ta có thể vượt lên 3100.”
Trình Tú ngạc nhiên hỏi:
“Sao ngươi có thể thăng cấp nhanh như thế được? Mới có hai ngày thôi chứ đâu có nhiều.”
Băng Thần thản nhiên nói:
“Chức nghiệp của ta có chút đặc thù nên tăng kinh nghiệm nhanh thôi, ta tu luyện từ Hạ vi diện lên đến tận đây thế nên bằng đó chẳng đáng là gì so với công sức ta bỏ ra cả.”
Âm Thiên Tiếu gật gù nói:
“Ta cũng đã có nghiên cứu qua thì thấy ở mảng chức nghiệp những người ở hạ cấp vi diện sẽ có lợi thế lớn hơn những người khác rất nhiều, hôm nay mới được Băng Thần huynh ấy chứng thực.”
Băng Thần mỉm cười nói:
“Cuộc sống mà, nếu ngươi càng trải qua nhiều khó khăn thì thành quả nhận được mới càng lớn, càng xứng đáng.”
Âm Thiên Tiếu ánh mắt lấp lánh nói:
“Huynh có thể kể cho chúng ta nghe về thời gian huynh còn ở hạ vi diện hay không?”
Băng Thần mỉm cười gật đầu nói:
“Thực ra ta bắt đầu ở một nơi còn thấp hơn mà cụ thể là phế tinh mang tên Trái Đất, tai nơi đó con người luôn luôn bị uy hiếp bởi yêu thú, cứ mỗi năm mươi năm một lần thì thế giới giống như trải quả ngày tận thế vậy.
Lần đầu tiên khi Tân Sinh xuất thế tại Trái Đất còn không ai để ý đến nó nữa cơ, bởi những trò chơi tại Trái Đất rất tốt chơi chứ không phải chịu đau đớn như ở trong Tân Sinh, chính vì thế lần đầu khi ngày phán quyết giáng xuống thì người chết có thể nói là xác chết thành núi.”
Âm Thiên Tiếu ngạc nhiên nói:
“Con người tại Trái Đất không có người tu luyện để trống trả lại yêu thú hay sao?”
Băng Thần lắc đầu nói:
“Phế tinh người sinh ra gần như không có chút sức lực nào cả, bọn họ cũng không tu nguyên khí lại càng không biết pháp lực thì làm sao chống trả.”
Trình Tú nhíu mày nói:
“Một hành tinh như thế thì theo lý thuyết phải bị hủy diệt chứ nhỉ.”
Băng Thần mỉm cười nói:
“Đúng thế, nó đã rất nhiều lần suýt bị hủy diệt nhưng sau lần đầu tiên trả giá thì người Trái Đất đã rút ra kinh nghiệm sau đó họ tận dụng sức mạnh lấy ra từ Tân Sinh một cách tốt nhất, dần dà họ lấn áp ngược lại yêu thú trở lại thành một trong những kẻ thống trị hành tinh.”
Trình Tú lắc đầu nói:
“Thế sao ta chưa từng nghe nói đến phế tinh nhỉ?”
Băng Thần mỉm cười nói:
“Ngươi nghe nói đến thì mới là lạ, khi Tân Sinh xuất hiện tại trung cấp vi diện và cao cấp vi diện thì tất cả các phế tinh không kịp tấn thăng lên Hạ vị vi diện sẽ bị hủy diệt hết, nhưng may mắn Trái Đất không nằm trong số các hành tinh bị hủy diệt.”
Âm Thiên Tiếu gật gù nói:
“May mà Trái Đất thăng cấp kịp.”
Băng Thần lại lắc đầu nói:
“Trái Đất không kịp tấn thăng mà là do có một vị thần ra tay cứu giúp và ta chính là người đóng vai trò sứ giả của nàng ta, nhờ thờ phụng nàng ấy mà Trái Đất bây giờ có thể nói là cao thủ lớp lớp cũng không quá đáng, ta nghĩ có khi còn tấn thăng lên thành trung cấp vi diện rồi cũng lên.”
Trình Tú nhìn hắn nói:
“Ngươi thực sự gặp được thần sao?”
Băng Thần mỉm cười nói:
“Thực ra bọn họ cũng giống con người chúng ta có hỉ nộ ái ố thế nhưng có điều tu vi của họ đã đạt đến mức cao nhất thôi, chúng ta tu luyện thì nếu đủ thiên phú thì sớm muộn một ngày nào đó cũng bước vào con đường tu thần thôi.”
Trình Tú lúc này mới gật đầu nói:
“Chuyện này thì ta có thể xác nhận bởi gia tộc ta vào thời xưa cũng có chuyền lại những sự tích về thần giới, thế vị thần mà ngươi nói nàng ở đẳng cấp nào trong Thần giới rồi?”
Băng Thần mỉm cười nói:
“Nàng ta chính là chí cao Thần Đế.”
Trình Tú lắc đầu nói:
“Không thể nào, theo như những gì ta biết thì vũ trụ chúng ta không có Thần Đế cơ mà, không lẽ những ghi chép về Thần giới là sai lầm.”
Băng Thần mỉm cười nói:
“Chắc chắn là sai rồi bởi vũ trụ chúng ta trăm vạn năm trước vẫn có một vị Thần Đế, chẳng qua sau đó hắn ta chết thôi, xuất thân của hắn chắc cũng không ít người biết đấy, nhưng có lẽ hai ngươi sống ở trung cấp vi diện thì có khi không biết đến danh tiếng của hắn ta.”
Âm Thiên Tiếu lấy ra thiết bị để tham gia internet rồi nói:
“Huynh cho ta biết lai lịch của hắn ta đi, đi lên trên mạng tìm kiếm thì chắc sẽ thấy ngay thôi.”
Băng Thần gật đầu nói:
“Hắn ta tên Vương Thiên người sáng lập Hoàng Thiên vương triều cũng là vương triều mạnh nhất còn tồn tại ở cao cấp vi diện.”
Âm Thiên Tiếu sau đó liên tục tìm kiếm trên mạng thông tin về Vương Thiên, nhìn vào hình ảnh để lại của Vương Thiên thì thì Âm Thiên Tiếu không khỏi ngạc nhiên nói:
“Sao vị bạo quân này có vẻ ngoài giống huynh thể nhỉ Băng Thần.”
Băng Thần mỉm cười không nói gì cả, bỗng nhiên Trình Tú kéo tay áo của Âm Thiên Tiếu rồi nói:
“Một người bình thường thì làm sao tu luyện từ một nơi như phế tinh đi lên đến tận cao cấp vi diện, đã thế hắn còn kéo theo cả chúng ta muội không thấy kỳ lạ hay sao, có khi nào hắn ta chính là người kia chuyển thế hay không.”
Âm Thiên Tiếu lắc đầu nói:
“Không thể nào, Hồng Phất Nữ tỷ tỷ đã có nói qua huynh ấy mà môn chủ của Thiên Long Môn Đạp Thiên Vân tiền bối chuyển thế, làm sao lại có thể là bạo quân Vương Minh được cơ chứ.”
Băng Thần vẫn không cho ý kiến gì cả mà chỉ ngồi đó và tưởng niệm đôi chút về quá khứ, cuộc nói chuyện cứ thế tiếp diễn đến tối với những câu truyện không có lời giải của Băng Thần, bọn họ nói chuyện đến hai giờ sáng thì Băng Thần đứng lên đi về.
“Hai người các ngươi nhất định phải cố gắng nhé.”
Âm Thiên Tiếu gật đầu nói:
“Huynh cứ yên tâm đi, chúng ta nhất định sẽ cố gắng.”
Trình Tú nhìn theo bóng lưng của Băng Thần sau đó quay qua nói với Âm Thiên Tiểu:
“Thiên Tiếu ngươi có nghĩ rằng hắn ta không phải là Đạp Thiên Vân hay Vương Minh mà là cả hai chưa?”
Âm Thiên Tiếu gật đầu nói:
“Ta cũng đã có lúc suy nghĩ như thế rồi, chẳng qua ta không xác định được thôi, nhưng nhìn vẻ mặt hoài niệm của huynh ấy thì ta nghĩ có khi đúng là như thế thật, có điều như thế Băng Thần không phải là quá đáng sợ rồi hay sao?”
Trình Tú nghĩ một hồi rồi nói:
“Thực ra ngươi không cần lo lắng bởi hắn là nam nhân của ngươi, còn ta mới là người phải lo lắng chứ.”
Âm Thiên Tiếu muốn nói gì nhưng nghĩ đến Băng Thần dặn dò thì chỉ chép miệng nói:
“Trình a di ngươi yên tâm, thực ra Băng Thần huynh ấy không phải người xấu đâu, chỉ cần ngươi nghe lời huynh ấy thì đảm bảo huynh ấy sẽ chẳng làm ra chuyện gì quá đáng đâu.”
Trình Tú cười nói:
“Ngươi còn trẻ thì làm sao biết được nam nhân như Băng Thần muốn cái gì, nếu ta làm theo ý hắn thì cái ta mất sẽ rất nhiều, thế nhưng hiện tại có vẻ nếu không nghe theo hắn thì những gì ta phải chịu sẽ còn tệ hại hơn nữa.”
Âm Thiên Tiếu thở dài nói:
“Thôi ta về phòng Trình a di ngươi nghỉ ngơi đi, mai là ngươi đi lên chủ thành rồi.”
Trình Tú mỉm cười nói:
“Ta biết rồi, ngươi cũng ngủ ngon.”
Đóng cửa lại sau đó Trình Tú thở dài nói:
“Cô gái trẻ còn không nghe ra trong các câu truyện của hắn nữ nhân xuất hiện ở khắp nơi, ngươi tỷ muội cũng bị hắn hốt một mẻ còn không biết hắn muốn thứ gì sao, ta nghe lời hắn ta thì khác nào phải dâng hiến chính mình.”
Tắt đèn đi nàng tựa vào tường suy nghĩ vẩn vơ sau đó thở dài một mình, sau một hồi suy nghĩ nàng khẽ nói một mình:
“Vì Ngọc nhi thì mình phải hi sinh thôi, nhưng hi vọng ngày đó đến trễ một chút.”