Nghỉ ngơi một buổi trưa hai người lấy lại sức sau đó chuẩn bị lên đường, bỗng nhiên Phượng Lam Băng níu lại áo Băng Thần rồi nói:
“Chúng ta hai người tìm được đồ gì đó thì ta nghĩ chúng ta lên chia cho nhau một cách rõ ràng để tránh xích mích, hoàn cảnh nơi đây đã rất nguy hiểm rồi thế nên chúng ta không thể xích mích được ngươi hiểu ý ta chứ Băng Thần.”
Băng Thần mỉm cười nói:
“Tùy ngươi thôi nhưng hai chúng ta cũng đâu có thể thu thập được nhiều đâu mà ngươi phải lo xa như thế.”
Phượng Lam Băng từ trong túi lấy ra hai tấm thẻ sau đó đưa cho Băng Thần một cái, vừa thấy tấm thẻ Băng Thần giật mình thốt lên:
“Ngươi có không gian thẻ sau không lấy ra sớm?”
Phượng Lam Băng hừ một tiếng rồi nói:
“Ngươi giàu như thế tại sao không mua lấy một cái, bây giờ muốn một tấm thì một triệu, ra khỏi nơi đây lập tức trả tiền.”
Băng Thần mỉm cười nói:
“Ngươi thực ra còn nợ ta đến tận 42 triệu cơ đấy.”
Phượng Lam Băng mỉm cười nói:
“Vài ngày nữa thì không rồi.”
Băng Thần không thèm cãi với nàng chuyện này nữa mà thản nhiên nói:
“Chúng ta đi thôi có gắng kiếm nhiều một chút.”
Hai người đi đến tận trời tối nhưng chỉ phát hiện một số loại dược liệu và bảo vật không quá đáng giá, tối hôm đó Phượng Lam Băng lấy ra thịt của con heo sáng nay để ăn.
Băng Thần nhìn nàng rồi hỏi:
“Thứ này là chiến lợi phẩm của ta sao ngươi lại thu cất mà không nói một lời như thế?”
Phượng Lam Băng mỉm cười nói:
“Cũng đâu có ảnh hưởng gì đúng không? Dù sao ta cũng chỉ cất giữ để chúng ta có lương thực mấy ngày sau chứ đâu có ý định chiếm làm của riêng đâu.”
Những miếng thịt heo chất lượng qua bàn tay điêu luyện của Băng Thần đã khiến Phượng Lam Băng có một trận thưởng thức ẩm thực nhớ đời, Phượng Lam Băng cuối cũng cảm thấy không hối hận khi mang nhưng miếng thịt này ra, chứ thực ra ban đầu nàng quả thực muốn giữ làm của riêng.
Phượng Lam Băng khi thưởng thức món nướng buổi sáng thì phát hiện ra mình giữ số thịt này thì quá phí phạm, những thứ này vào tay nàng chỉ thành món thịt bình thường thôi nhưng khi vào tay Băng Thần thì chúng trở thành đệ nhất mĩ vị.
Lúc từ đấu trưởng trở về nàng đã rất ấn tượng với mấy món ăn lúc ở nhà nhưng bây giờ còn tuyệt vời hơn rất nhiều, nàng ta ăn vào thịt ngon đến mức nước mắt suýt nữa thì rơi xuống, buổi tối thịt nướng còn ngon hơn cả sáng nay.
Lớp da giòn như bánh đa lớp mỡ sừn sựt như gân bò thị thì mềm mại chứa đầy nước thịt ngon lành, Phượng Lam Băng ăn không biết bao nhiêu mới no quá nên phải ngừng lại, sau đó nàng nằm xuống bãi cỏ xoa cái bụng lớn của mình vẻ mặt đầy hạnh phúc.
Tâm trạng thư thái hơn rất nhiều nàng ta muốn nhắm mắt lại sau đó ngủ một giấc thật sau đến tận sáng mai, Băng Thần cũng đã ăn được một bữa thật no, nơi hai người bọn họ nghỉ ngơi cũng có thể coi như an toàn.
Chưa kể tâm trạng lúc nào cũng nhẹ nhàng thư thái vô cùng, hắn thầm nghĩ có vẻ lần này vào nơi này thám hiểm cũng không tệ lắm, tuy không tìm được nhiều đồ tốt như hắn ta tưởng tượng nhưng vẫn có rất nhiều thứ không thể tìm ở ngoài được.
Dù đến thế giới chủ tu dị năng nhưng Băng Thần vẫn chuyên tu nguyên khí, chính vì thế các loại tài nguyên dành cho hắn ta cũng ít đến mức đáng thương, Băng Thần đã lâm vào cảnh có tiền không sài được.
Băng Thần thầm nghĩ:
“Lần này chính là một cơ hội, sau khi đi ra nếu Phượng Lam Băng tìm được thứ gì tốt thì mình dùng tiền trực tiếp thu mua vậy, không biết những người khác có chịu bỏ đồ ra không, nếu có mình cũng gom hết.”
Khẽ lắc người một cái mí mắt dần năng trĩu hắn ta muốn ngủ một mạch tới sáng nhưng có vẻ ông trời không muốn, giữa đêm cảm giác có người lay mình tỉnh lại
Bỗng hắn cảm thấy trên người hơi có chút vỗ vỗ như có người đang tẩm quất, Băng Thần không cảm giác được chút sát khi nào nên vẫn ngủ ngon vô cùng,có điều hắn như thế thì Phượng Lam Băng lại bối rối vô cùng nàng nãy giờ đã dùng đủ mọi cách nhưng hắn cũng không thấy tỉnh dậy.
Phượng Lam Băng theo thời gian cành lúc càng tức tối nàng đưa tay lên một quyền thẳng vào mắt của Băng Thần, lúc này thì đòn đánh đã có tác dụng Băng Thần bật dậy ngơ ngác, hắn chẳng hiểu chuyện gì đang xảy ra nữa.
Nhìn qua Phượng Lam Băng hắn tức giận nói:
“Ngươi điên rồi sao?”
Phượng Lam Băng thấy hắn đã tỉnh lại liền gắt giọng nói:
“Ngươi nhanh tỉnh dậy xung quanh chúng ta có động tĩnh, với lại ngươi nhỏ miệng thôi.”
Băng Thần ngồi dậy sau đó bắt đầu đi ra ngoài quan sát xung quanh, một lúc sau hắn nhìn thấy một thứ khiến cho hắn sáng mắt lên, mấy gốc linh chỉ có linh trí đang di chuyển cùng nhau, nếu bắt được đám này hắn sẽ có nguồn linh chi thật dồi dào.
Tu vi của hắn ta cũng theo đó tăng thật nhanh, Băng Thần liếm môi một cái rồi quay lại nói với Phượng Lam Băng:
“Nhanh đuổi theo không bọn chúng chạy mất.”
Phượng Lam Băng thị lực không tốt như hắn, nàng không nhìn thấy liền hỏi:
“Cái gì chạy?”
Băng Thần co giò chạy trước rồi ngoái mặt lại gấp gáp trả lời:
“Linh Chi Thập Vạn Niên đó cô nương, nếu bắt được sau đó mang chúng về nuôi dưỡng thì sẽ có lợi cho tu vi của chúng ta rất nhiều, ta cũng không tin tưởng mình có thể thấy thứ hiếm có khó tìm như thế này ở đây, bình thường chúng ẩn nấp rất kỹ tìm được chỉ có thể chờ vận khí.
Ngươi nhanh chân đuổi theo chụp được một gốc ta cho ngươi hẳn mười triệu, đồng thời đảm bảo lúc nào ngươi sẽ ăn được thứ đồ ăn ngon nhất thiên hạ, không những thế với tác dụng của linh chi vạn năm thì rất có thể vẻ ngoài của ngươi sẽ bảo trì thanh xuân vĩnh cửu.”
Phượng Lam Băng co giò chạy theo khí thế tăng vọt, nhắc đến thanh xuân vĩnh cửu hỏi ai không muốn, nàng to giọng hỏi Băng Thần:
“Nó đâu?”
Băng Thần chỉ về phía đằng xa có một thứ giống như cây nấm nhưng to gấp nhiều lần những cây nấm thông thường, nhưng điểm khác nhất vẫn là ở chỗ nó đang chạy theo đúng nghĩa đen Băng Thần khi biết Phượng Lam Băng đã thấy chúng nó liền nghiêm túc nói:
“Khống chế chúng nó lại phải cẩn thận không được để bọn chúng bị tổn thương nếu không sẽ không tốt ngươi đã hiểu chưa? “
Phượng Lam Băng gật đầu cười nói:
“Ngươi cứ yên tâm.”
Cái thứ này nửa động vật nửa thực vật lại có tác dụng tăng tu vi cũng như mang cho nàng thanh xuân vĩnh cửu nhất quyết không được để nó chạy thoát, Phượng Lam Băng nghĩ cái gì liền làm cái đó, hắn ta bật mình lao tới nhưng mấy cây Linh Chi kia đã phát hiện nàng nhờ âm thanh vụng về nàng tạo ra.
Bọn chúng quay đầu ra sau nhìn Phượng Lam Băng một cái sau đó tăng lên tốc độ, Băng Thần thực ra chỉ lấy Phượng Lam Băng làm mồi nhử thôi, từ trong người lấy ra mấy giọt máu vẽ lên mấy trang giấy trắng.
Khi Phượng Lam Băng vồ hụt một cái thì thì mấy tầm bùa được Băng Thần phóng tới dán lên thân của mấy cây linh tri sau đó nhanh chóng cháy lên rồi biến mất, Băng Thần to giọng cười nói:
“Chúng nó không chạy nữa đâu ngươi không cần đuổi theo nữa làm gì.”
Phượng Lam Băng vẻ mặt tràn đầy hồ nghi nhìn hắn rồi hỏi:
“Sao ngươi biết nó không chạy nữa?”
Băng Thần mỉm cười nói ta đã khống chế chúng nó rồi, không tin ngươi đi lại gần xem.”
Phượng Lam Băng đi tới gần thì bốn gốc Linh Chi thực sự đã đứng yên, nàng nhìn hắn hỏi:
“Ngươi làm sao làm được, không nhẽ chỉ do mấy mảnh giấy cháy vừa nãy?”
Băng Thần mỉm cười nói:
“Đoán xem “
Phượng Lam Băng khoang tay trước ngực sau đó nghiêm túc nói:
“Ta đang rất tức giận.”
Băng Thần mỉm cười nói:
“Kệ ngươi.”