Băng Thần đã ra tay tất nhiên sẽ không dừng lại, ba tiếng sau Ý Thiên Linh không còn xin tha mà đổi thành rên rỉ yếu ớt, hắn thì tràn ngập sung sướng vừa hưởng dụng mỹ nhân tu vi lại vượt tốc lên Vũ Tông Tam Trọng Thiên. Nhiếp Vạn Mộng thấy thời gian quá lâu thì trong lòng liền cảm thấy không yên, nàng sợ Ý Thiên Linh chơi chết Băng Thần thì nàng làm sao giao phó.
Thế là nàng ta liền do dự xem có nên đi mở cửa hay không, sau một hồi cực lực đắn đo suy nghĩ nàng quyết định vào ngó xem tình hình như thế nào. Băng Thần lúc này cũng vừa mới xong việc với Ý Thiên Linh thì thấy cửa mở ra, ánh mắt hắn ta không khỏi nheo lại.
Tính danh: Nhiếp Vạn Mông
Thực lực: Vũ Hoàng Ngũ Trọng
Huyết mạch: Vạn Mộng Ám Thiên ( Viễn Cổ cấp)
Thể chất: Tử Mộng Thiên Thể ( Chân Thần cấp)
Đẳng cấp: 17
Lực lượng: 89997
Tốc độ: 70212
Trí lực: 32
Thiên phú: 70000
Hồn lực: 20000
Pháp lực: 0
Nguyên tố: Ám
Tuổi thọ: 2000
Độ thân thiện: 35 (Ghét bỏ)
Danh hào: Nhân Hoàng (khí thế ảnh hưởng đến tầng thực lực yếu hơn bản thân Luyện thể cảnh 100% giảm 10% theo mỗi tầng thứ. Cùng tầng thứ mỗi tiểu cảnh giới 1%.Tương tự đối với Yêu thú.Ảnh hưởng yếu đi khi dối phương huyết mạch cao cấp.)
Nhìn thấy Ý Thiên Linh nằm dưới đất trần trụi không quần ao, nơi cấm địa còn chảy dài tinh hoa chưa khố nàng liên hiểu chuyện gì xảy ra. Ý lão gia tử đã giao phó cho nàng bảo vệ chu toàn Ý Linh Nhi nhưng nàng lại để xảy ra chuyện, trong lúc tức giận nàng gằn giọng:
“Ngươi muốn chết.”
Ám Nguyệt Âm Quyền
Băng Thần nhếch mép:
“Dám dùng tử chiêu để đối phó ta, chủ tớ nhà các ngươi đều thật bá đạo, đã thế thì ta cũng không việc gì phải khách khí.”
Nhiếp Vạn Mộng quyền sắp tới gần mặt của Băng Thần thì hắn mới động, nàng giật mình khi phát hiện cánh tay mình bị nắm chặt. Nàng gằn giọng:
“Ngươi muốn chết.”
Băng Thần khinh thường:
“Muốn dùng trò trẻ con này để đối phó ta, ngươi hơi bị coi thường thiếu gia ta rồi đấy. “
Ngón tay hắn ta khẽ ngoắc một cái cánh cửa phòng bị đóng lại, khí thế Võ Tông trên người của hắn kéo ra khiến cho Nhiếp Vạn Mộng hít một hơi khí lạnh. Ý Linh Nhi khẽ hộ:
“Nhiếp cô cô ngươi nhanh chạy đi, ngươi đánh không lại hắn đâu.”
Băng Thần mỉm cười nói:
“Chạy, ngươi nghĩ thật hay.”
Nguyên lực khẽ động nguyên khí của Nhiếp Vạn Mộng bị phong ấn, hiện tại nàng ta chẳng khác gì một người phụ nữ bình thường cả. Băng Thần thoáng chốc đã ép nàng ta xuống đất, mặc kệ nàng ta van xin Băng Thần cũng không có ý định tha cho người này, hai người phụ nữ này ác thì phải để ác nhân như hắn mài.
Ý Thiên Linh khóc lên cầu xin:
“Xin ngươi tha cho nàng, nếu đụng vào nàng ngươi nhất định sẽ hối hận.......”
Băng Thần hừ một tiếng rồi nói:
“Ta đây hối hận nhiều rồi nhưng trừng trị hai các ác nữ các ngươi thì còn khuya ta mới hối hận.”
Nói xong hắn điểm huyệt để hai nàng không nói chuyện được nữa, lần này hai người bị hắn ta dằn vặt đến chết đi sống lại. Mặc quần áo đoàng hoàng lại Băng Thần nhìn hai nàng ánh mắt như muốn ăn thịt hắn liền tý tửng cười đùa:
“Hai người các ngươi thật tốt, bây giờ ta có việc phải đi, các ngươi nghỉ ngơi cho tốt.”
Hai nàng ngồi trên ghế lớn ánh mắt lom lom nhìn hắn không chớp mắt, Băng Thần cười ha ha đi ra ngoài trong sự bất lực của hai người. Ý Thiên Linh thấy người kia rời đi liền hu hu khóc:
“Nhiếp cô cô là ta hại ngươi, nếu ta nghe lời ngươi khuyên thì đâu đến nước này.”
Nhiếp Vạn Mộng khẽ giọng nói:
“Chuyện đến nước này rồi thì ta để ta tìm gia gia người để hắn trả lại công bằng cho ngươi.”
Ý Linh Nhi liều mạng lắc đầu:
“Không được, chuyện này do ta mà ra cả, huống chi hắn ta cũng là hôn phu của ta nên không cần xé to. Đã xảy chuyện này thì ta đành phải nghĩ cách khác để xử lý, tu vi của hắn ta cao như thế nói cho gia gia để hắn hối tổ chức hôn lễ sớm hơn sao.”
Nhiếp Vạn Mộng cắn chặt răng nói:
“Người này tính vốn dâm đãng, đã thế còn gian manh như cáo, ta phải ngăn cản không để cho ngươi và Kỳ nhi thành nữ nhân của hắn. Thế nhưng hiện tại ta không biết phải làm thế nào nữa, ta chỉ sợ hắn dựa vào chuyện lần này uy hiếp ngươi thôi.”
Ý Linh Nhi vẻ mặt tức giận nói:
“Hắn ta làm ra chuyện như thế còn dám uy hiếp ta, không phải muốn chết sao?”
Nhiếp Vạn Mộng nản lòng:
“Tên kia vốn không biết xấu hổ, cũng như ngươi nói thực lực cao thiên phú tốt, gia gia ngươi biết chuyện thật sự sẽ gả ngươi cho hắn ngay tức khắc.”
Ý Linh Nhi cũng giọng sâu kín:
“Thôi chuyện này chùng tính sau, bây giờ hai người chúng ta cứ làm như không có chuyện gì phát sinh là được, nếu để người khác nghi ngờ thì không tốt. “
Hai người dìu dắt nhau đứng lên đi ra ngoài, hơi chỉnh lý lại tâm trạng trên mặt Ý Linh Nhi lại tỏa ra hào quang ngạo nghễ mang đầy vẻ tinh ranh như trước kia. Nhìn nàng ai cũng nghĩ nàng đã đại thắng chứ không phải thật sự mất cả chì lẫn chài.