Băng Thần chuồn đi thật nhanh bất chấp chuyện hắn ta rất muốn ở lại nhìn xem sự tức tối của nàng ta nhưng có vẻ việc đó đã đúng, khu hắn rời xa nơi đó được gần mười cây số thì những tòa nhà sau lưng hắn ta lập tức chìm vào trong biển lửa.
Tuy suýt nữa hóa thành tro nhưng Băng Thần vẫn quay đầu lại mỉm cười nói:
“Cô nàng này vẫn nóng tính như thế, sao kiếp này mình không gặp cô nàng nhỉ.”
Khi đi về đến nơi thì hai cô nàng kia vẫn ngủ ngon vì lượng thuốc ngủ lớn còn Băng Thần nghỉ ngơi sau một lần chọc chó cực mạnh, lần này không những bị Trịnh Hằng phát hiện là còn suýt nữa bị Hồng Thiên Nữ nướng chín, may mắn thay hắn vẫn sống nhăn răng.
Nằm trên ghế nghỉ ngơi một hồi lâu Băng Thần mới bắt đầu lấy Lôi Thần Kiếm ra xem, nắm lấy cán kiếm Băng Thần cảm thấy nó rõ ràng là một thanh kiếm tốt với tỷ lệ hoàn hảo, chưa kể màu sắc trong suốt đầy sức hấp dẫn của nó cũng thu hút hắn ta ít nhiều.
Đứng lên chém vào không khí vài đường thì Băng Thần cảm giác thứ này rất vừa tay, Băng Thần đang suy nghĩ đến chuyện nếu có thể mang nó về thì thay vì sử dụng đơn kiếm thì hắn sẽ sử dụng song kiếm.
Thanh kiếm này chắc chắn cũng đã có linh rồi, đặt thanh kiếm xuống bàn hắn nhỏ giọng nói:
“Nếu ngươi nghe được ta nói thì ngươi có thể cho ta biết rằng ngươi có muốn trở thành vũ khí của ta không?”
Bỗng nhiên một luồng ánh sáng xanh từ thanh kiếm hội tụ lại sau đó hóa thành một thanh niên mặc trường bào màu lam hiếu kỳ hỏi:
“Không phải chỉ cần nhỏ máu nhận chủ thì ta sẽ trở thành vũ khí của ngươi sao, thế thì tại sao ngươi cần phải hỏi ta?”
Băng Thần mỉm cười nói:
“Ngươi là một hảo kiếm, một tạo tác hiếm có của vũ trụ thế nên ta ta không muốn sau khi ta rời khỏi cái vũ trụ này thì người trở thành kẻ vô chủ, có điều ta cũng rất muốn sử dụng người thế nên ta mới hỏi ý kiến của ngươi.”
Lôi Thần Kiếm nhíu lại đôi lông mày thằng tắp, nó suy nghĩ một chút rồi nói:
“Ta có thể cảm nhận được sức mạnh linh hồn khủng khiếp từ ngươi, dù cho ngươi có chết cũng không ảnh hưởng gì nhiều, ngươi lại nói mình sẽ rời khỏi vũ trụ này thì ngươi chính là người của vũ trụ khác.
Như thế ngươi đã có thể sử dụng thần thông đi xuyên qua các vũ trụ thì mang theo ta có sao? Nếu có lý do gi khác thì ngươi phải nói rõ để cho ta biết đường lựa chọn, chứ mơ hồ thế này thì ai mà lựa chọn được cơ chứ.”
Băng Thần mỉm cười nói:
“Ngươi nhầm rồi, ta thật sự từng đủ mạnh để mở ra ranh giới giữa các vũ trụ nhưng từ lâu ta đã không còn khả năng đó nữa rồi, thực tế ta đứng trước mặt ngươi nếu ta quay lại vũ trụ kia thì ta cũng chỉ là một Tái Tạo bát trọng 19 tuổi mà thôi.
Khoảng cánh đến Thần Đế để mở phá thời không còn cách xa lắm, ta đến được đây vì ta sử dụng một bảo vật để đi về quá khứ của mình, khi hoàn thành mục đích thì ta sẽ phải quay lại thế giới của mình hiện tại ngươi hiểu không, như thế ta không biết ta có thể mang ngươi theo được hay không bởi nó không dựa vào ta.”
Lôi Thần Kiếm như có điều suy nghĩ rồi nói:
“ Thế giả dụ ta không đồng ý làm vũ khí của ngươi thì sao?”
Băng Thần mỉm cười nói:
“Thứ nhất ta sẽ chôn ngươi đi để tương lai người có duyên đến tìm lấy ngươi, còn nếu không thì ta sau khi rời đi sẽ để ngươi ở nơi dễ tìm để khiến chủ nhân của ngươi dễ tìm thấy ngươi, chủ nhân của ngươi trong tương lai cũng Thần Vương chứ ít gì.”
Lôi Thần Kiếm nghe thấy Băng Thần nói thế thì mỉm cười nói:
“Ta nhận ngươi làm chủ, ngươi nhỏ máu đi.”
Băng Thần liếc mắt nhìn nó rồi hỏi lại lần nữa:
“Ngươi chắc chứ?”
Lôi Thần Kiếm thoải mái nói:
“Dĩ nhiên “
Băng Thần thấy nó khẳng định thì vui vẻ nhỏ máu nhận chủ, khi hắn vừa nhỏ máu vào thanh kiếm thì giọt máu lập tức biến mất, Băng Thần mỉm cười nói:
“ Xong rồi “
Lôi Thần Kiếm hóa thành luồng ánh sáng xanh biến mất trong cơ thể Băng Thần, một lúc sau Băng Thần mới phát hiện nó đã dính liền với linh hồn của mình rồi, Băng Thần sau đó cười hỏi:
“Sao ngươi chọn ta làm chủ nhân thế?”
Lôi Thần Kiếm vui vẻ nói:
“Ta vốn không có bản thể mà chỉ là một mảnh sức mạnh siêu cấp tinh khiết mang thuần túy lôi chi lực của Thiên Đạo thế nên ta cũng là một dạng linh hồn thể, hòa vào linh hồn của chủ nhân thì chỉ cần ngươi linh hồn nguyên vẹn thì ta vẫn dính lấy ngươi.
Một người từng có thể mở ra không gian giữa hai vũ trụ thì tệ nhất cũng phải Thần Đế, như thế có nghĩa nhận người làm chủ nhân thì không phải oách hơn một tên Thần Vương rất nhiều sao, ta tuy chỉ là một vật nhưng cũng rất thông mình đấy.”
Băng Thần mỉm cười nói:
“Chả sao ngươi không lo lắng gì về chuyện sau khi ta đi ngươi sẽ bị bỏ rơi lại vũ trụ này.”
Lôi Thần Kiếm nhỏ giọng hỏi:
“Ta cùng cái chủ nhân là Thần Vương đó làm sao ngươi có biết không?”
Băng Thần cười nói:
“Ta nghe nói hắn đến Trái Đất lấy được ngươi sau đó hai người tung hoành ngang dọc khắp vũ trụ, nhưng đến khi ta làm Thần Đế thì hắn cũng đã xanh cỏ còn ngươi thì không rõ tung tích, ba người giết tên kia nói họ đã phá hủy ngươi trong Hư Vô Thông Đạo rồi.”
Lôi Thần Kiếm nghe thế thì cạn lời, hóa ra tên này để cho mình tìm tới chủ nhân kia thì coi như không chết thì sớm thì cũng chết muộn, thấy Lôi Thần Kiếm không nói gì nữa Băng Thần mới nhỏ giọng nói:
“Bây giờ không cần thiết thì ngươi hóa thành kiếm đi, ở trong người ta làm cái quái gì.”
Lôi Thần Kiếm ngoan ngoãn đi ra ngoài hóa thành thanh kiếm nằm gọn trên bàn, Băng Thần thì nằm trên ghế nghỉ ngơi dưỡng sức, giờ này đến cả tu luyện hắn ta cũng có cảm giác lười. có Lôi Thần Kiếm thì không cần tu vi cao lắm mình cũng có thể dễ dàng giết chết nhị thúc của Trịnh Thúy Di.
Chờ ngày mai nàng tỉnh dậy báo cho nàng tin mừng là được.