Thú Tu Thành Thần

Chương 339: Chương 339: Lòng của Băng Thần




Sáng sớm Băng Thần đã tỉnh dậy từ sớm để làm bữa sáng cho mọi người, công hội mọi người cũng dần dần quen với việc mỗi sáng thức dậy ăn xong rồi đi vào Tân Sinh. Dù bận đến đâu cũng sẽ chừa ra 15 phút, món ăn của Băng Thần có sự hấp dẫn không thể chối từ thế nên mọi người mới như thế.

Còn Băng Thần thì cũng không cảm thấy phiền hà gì cả khi phải nấu ăn bởi đó cũng là một thú vui đối với hắn ta, hắn ta hôm này đang xào rau thì Thiên Diệp đi ra ngoài, người quay phim của nàng thì chưa tỉnh lại thế nên nàng mới một mình đi sang bếp.

Thời hạn làm chương trình truyền hình thực tế không còn nhiều nữa chỉ hơn một tuần thôi, nàng ngáp một cái hỏi:

“Tổng giám sát ngươi dậy sớm nấu ăn như thế sao?”

Băng Thần mỉm cười nói:

“Nếu không như thế thì mỗi ngày ngươi ăn cái gì? “

Thiên Diệp nhìn ngó xung quanh sau đó hỏi hắn:

“Tổng giám sát cho ta hỏi cái này được không?”

Băng Thần mỉm cười nói:

“Có chuyện gì ngươi cứ hỏi đi.”

Thiên Diệp nhíu mày nói:

“Hôm trước ta thấy Oanh Oanh nàng ấy luyện một loại công pháp khiến cho thân thể phát triển cực nhanh nhưng tại sao ta cũng luyện lại không có tác dụng như nàng?”

Băng Thần mỉm cười nói:

“Nàng dạy cho ngươi Ngọc Nữ Tâm Kinh ?”

Thiên Diệp gật đầu nói:

“Không được sao Tổng giám sát.”

Băng Thần lắc đầu nói:

“Không phải không được mà là ngươi dù có luyện một ngàn năm nữa cũng sẽ không có hiệu quả đâu, tuy rằng hiệu quả của nó rất hấp dẫn vừa luyện thể chất, tăng tuổi thọ, giữ thanh xuân chỉnh dáng người thế nhưng có một điều kiện tiên quyết để khi luyện mới có tác dụng.”

Thiên Diệp nhỏ giọng nhưng đầy tự tin nói:

“Cần thứ gì nếu có thể thì Tổng giám sát thông báo cho ta.”

Băng Thần mỉm cười nói:

“Thứ này có tiền cũng không mua được, muốn có điều kiện tiên quyết là phải làm nữ nhân của ta.”

Thiên Diệp nhìn Băng Thần chăm chú sau đó nói:

“Thế thì thôi vậy.”

Thiên Diệp đi ra bàn sau đó thầm nghĩ:

“Luyện thể chất, tăng tuổi thọ, giữ thanh xuân, chỉnh dáng người có Quân Oanh Oanh làm ví dụ thì chứng tỏ hắn ta nói không sai một chút nào , nhưng tại sao làm vợ hắn mới biết được, chắc chắn có một phương thuốc hay cái gì đó để phụ trợ, lúc nào phải lừa ai đó nói ra mới được.”

Băng Thần bừng đồ ăn ra rồi nói:

“Ta biết ngươi nghĩ gì trong đầu nhưng thật chất thì có một chút sai rồi, đợi đến khi các nàng nói cho ngươi thì ngươi sẽ rõ tại sao.”

Thiên Diệp bỗng nhiên nhìn thẳng hắn ta nói:

“Sao ta có cảm giác ngươi có ý đồ với ta thì phải.”

Băng Thần dừng lại nói:

“Ngươi có tin hay không thì tùy nhưng thực ra ta có ý đồ trước khi ngươi sinh ra luôn đấy.”

Nói xong hắn đi thẳng vào trong bếp để lại Thiên Diệp một mình ngồi suy nghĩ mông lung:

“Trước khi ta sinh ra?”

Thiên Thư liên lạc với Băng Thần:

“Một phần linh hồn của nàng ta bị hệ thống giữ lại, trong đó chứa ký ức của kiếp trước, ngài có muốn ta chuyền lại những khí ức đó cho nàng hay không?”

Băng Thần lắc đầu nói:

“Nếu truyền về thì xóa sạch ký ức của nàng đi rời truyền về để cho linh hồn nàng được vẹn toàn, còn nếu không được thì thôi, nàng đang sống tốt ta không muốn nàng nhớ lại quá khứ thảm thương.Nỗi đau này một mình ta giữ đã quá đủ rồi còn nàng vui vẻ thì ta mới có thể vui vẻ được.”

Thiên Thư nhỏ giọng:

“Ta hiểu rồi.”

Vài phút sau đang ngồi suy nghĩ Thiên Diệp bỗng nhiên cảm giác có gì đó như một cơn gió va vào người mình, nàng nhìn ngó xung quanh một chút nhưng không thấy gì, nhưng khi nhìn vào bóng lưng của Băng Thần không hiểu tại sao nước mắt nàng lại tong tong rơi xuống.

Nàng ngay lập tức bỏ về phòng, đặt tay lên trái tim nàng thật sự không hiểu bỗng nhiên vì sao mình đau lòng như thế, giống như có một con dao cứa vào tim mình vậy.

Băng Thần hỏi Thiên Thư:

“Nàng sao thế không phải ta bảo nếu truyền kỳ ức về thì hãy thanh lọc những ký ức ấy đi mà.”

Thiên Thư cười nói:

“Chủ nhân yên tâm ta đã thanh lọc toàn bộ ký ức nhưng mảnh linh hồn ấy vẫn luôn hướng về ngài thế nên mới có chuyện như thế xảy ra, đầy đủ linh hồn Thiên Diệp sẽ dễ nảy sinh tình cảm hơn, chủ nhân nếu lợi dụng tốt có thể thừa cơ mà vào.”

Băng Thần nét mặt giãn ra hỏi:

“Còn có phúc lợi như thế sao?”

Thiên Thư mỉm cười nói:

“Nhưng ta xin khuyên chủ nhân để vài tháng sau hãy ra tay.”

Băng Thần hơi ngừng lại hỏi:

“Tại sao?”

Thiên Thư khẽ nói:

“Nếu đợi mảnh linh hồn kia hoàn toàn hòa nhập thì cảm xúc của nàng về ngài sẽ tốt hơn rất nhiều , khoảng thời gian này chúng ta không cầu thể hiện tốt mà chỉ cần không gây ra lỗi trước mặt nàng là được.”

Băng Thần mỉm cười nói:

“Ta hiểu rồi cám ơn ngươi Thiên Thư.”

Trong phòng của Phượng Lam Băng nàng nằm úp mặt xuống gối không dám ngẩng đầu lên bởi vì quá xấu hổ, đêm qua nàng thật không thể tượng tượng được mình lại làm những hành động đáng xẩu hổ như thế.

Nhưng nàng làm sao biết vì để chắc cú Băng Thần đã tuần xuân dược loại nhẹ cho nàng, thế nên hôm qua nàng điên cuồng nhưng vẫn có ký ức rõ ràng, khi nàng còn đang không biết phải làm sao thì Hồ Liễu âm thanh vang lên.

“Phượng tỷ chúng ta phải nói truyện một chút.”

“Đúng thế chúng ta cần phải nói chuyện ngay thôi.”

Khi cả âm thanh của Miêu Lam cũng vang lên thì nàng mới xấu hổ xoay người lại nói:

“Được rồi có chuyện gì hai người nói đi.”

Hồ Liễu lên tiếng trước:

“Bây giờ mọi chuyện đã như thế này, rõ ràng Băng Thần huynh ấy đã lừa chúng ta các tỷ định giải quyết như thế nào?”

Miêu Lam hơi suy nghĩ một chút rồi nói:

“Đêm qua không phải câu trả lời quá rõ ràng hay sao? Chúng ta ba người đều đã trở thành nữ nhân chính hiệu rồi, huynh ấy bây giờ là nam nhân của cả ba, Phượng tỷ ngươi cũng không phản đối chứ.”

Phượng Lam Băng muốn nói gì đó nhưng nghĩ lại đêm qua thì lại thở dài nói:

“Đúng thế ta công nhận với hai ngươi.”

Hồ Liễu mỉm cười nói:

“Thế thì tốt quá rồi như thế thì ba tỷ muội chúng vẫn có thể ở bên nhau trong khi người nhà cũng sẽ không phản đối nữa.”

Phượng Lam Băng nghĩ nghĩ một chút sau đó nói:

“Nhưng chỉ như thế thi không được, hai ngươi nghĩ xem nếu cứ dễ dàng xuôi theo hắn ta dù cho hắn có dùng chiêu thức xấu hổ như thế này thì tên này sẽ cứ như thế khi dễ ba người chúng ta, phải nghĩ cách nào đó trừng phạt hắn ta.”

Phượng Lam Băng hai mắt xoay chuyển sau đó nói nhỏ:

“Ta có kế hoạch như thế này hai muội xem có được hay không.”

Ba người xì xào một chút sau đó Miêu Lam cùng Hồ Liễu đều hai mắt sáng lên, Hồ Liễu nhỏ giọng:

“Đại tỷ thật thông minh.”

Phượng Lam Băng cười nói:

“Nhanh chuẩn bị nếu không trễ mất thời cơ.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.