Thú Tu Thành Thần

Chương 767: Chương 767: Luân hãm




Hạng Vũ và Hạ Lan khi đi ra ngoài thì thấy thật bất ngờ khi Hạng Lâm cùng Hạng Nam đang nói chuyện say xưa đầy vui vẻ với Băng Thần, Hạ Lan nhìn lên đồng hồ thì thấy chỉ có đúng năm phút thôi chứ không có nhiều sao hắn ta làm được.

Đợi hai nàng ngồi lại bàn thì Băng Thần mới từ trong giới chỉ lấy ra mấy món ăn sau đó dung nguyên khí hỏa hệ hâm nóng lên rồi nói:

“Tiểu bối hôm nay đến đây làm khách nhưng không có mang gì theo thôi thì bữa ăn này ta đóng góp thêm ít món ăn mà ở vi diện phía dưới rất phổ biến, những món này đều do ta nấu nếu có dở hay không hợp khẩu vị mong mọi người bỏ qua.”

Ngửi thấy mùi thơm nức lòng của đồ ăn thì Hạng Lâm vui vẻ vỗ vai nói:

“Ngươi có lòng thì tốt rồi, với lại thơm như thế này thì làm sao có thể dở được.”

Hạng Nam cũng vui vẻ nói:

“Thần cả cứ để ta thử trước ngon dở gì ta cũng chịu.”

Sau đó hai người bắt đầu ăn đồ ăn của Băng Thần dù cho bụng đã có chút no rồi, nhưng khi hai người vừa ăn xong miếng đầu tiên thì ánh mắt sáng lên như pha lê sau đó gắp lia lịa như sợ người khác dành mất phần của mình.

Băng Thần lấy ra hai ly kem lớn đưa cho Hạng Vũ cùng Hạ Lan mỗi người một chén, Hạng Vũ nhìn mấy món ăn em trai và cha của mình đang dành ăn thì không khỏi liếm mép một cái, trong đầu nàng chẳng nghĩ gì nhiều chỉ tay về phía mấy món kia rồi nói:

“Ta cũng muốn thử ngươi còn không?”

Băng Thần mỉm cười nói:

“ Thực ra không còn nhiều nhưng làm cũng nhanh.”

Hạng Vũ lúc này mới nghĩ đến lời nói của mình hơi mất hình tượng thế nên nhẹ giọng nói:

“Ít cũng được ngươi mang ra đi.”

Băng Thần sau đó thật sự lấy ra một đĩa đồ ăn cho hai nàng thương thức, nhấm nháp đồ ăn sau đó Hạng Vũ cùng mẹ mình trao đổi bằng ánh mắt:

Hạng Vũ liếc mắt truyền đạt:

“Ta không tin hắn ta tự làm.”

Hạ Lan cũng như thế:

“Ta cũng không tin nhưng chẳng lẽ để hắn xuống bếp, hắn là khách nhân đấy, chúng ta phải chú trọng mặt mũi chứ.”

Hạng Vũ liếc mắt về phía cha cùng anh của mình rồi nói:

“Mẹ nghĩ chúng ta còn mặt mũi hay hay sao?”

Hạng Vũ sau đó cười nói:

“Đồ ăn ngon quá hay ngươi thử chế biến vài món cho chúng ta xem nhé.”

Băng Thần mỉm cười nói:

“Nhưng hai người nên ăn xong ly kem đi đã, đợi nó tan chảy thì mất hết cả ngon đấy.”

Hạng Vũ một tay cầm ly kem một tay nắm lấy tay của Băng Thần kéo hắn tới phòng bếp, những đầu bếp đang nghỉ ngơi thấy tiểu thư cùng phu nhân đến thì giật mình chào hỏi:

“Chào tiểu thư, chào phu nhân.”

Bếp trưởng đi lên rồi hỏi:

“Không biết phu nhân và tiểu thư đến đây có chuyện gì không?”

Hạ Lan mỉm cười chỉ Băng Thần nói:

“Người thanh niên này là bạn của Hạng Vũ, hắn ta làm đồ ăn rất ngon nên muốn thử chế biến vài món không biết có tiện hay không?”

Bếp trưởng nghe thế vui vẻ nói:

“Hiện giờ thì không có gì bất tiện cả.”

Hạ Lan mỉm cười với Băng Thần rồi nói:

“Cả căn bếp bây giờ là của ngươi rồi đấy.”

Băng Thần gật đầu rồi quay sang phía Hạng Vũ hỏi:

“Hạng Vũ tiểu thư muốn ăn món gì để ta nấu cho.”

Hạng Vũ nghe thấy thế hơi giật mình sau đó theo bản năng trả lời:

“Ta thích ăn tôm với cá.”

Băng Thần gật đầy rồi hỏi:

“Cá ngọt hay cá biển?”

Hạng Vũ chỉ còn cá to đang bơi trong bế kính rồi nói:

“Ta thích ăn loài cá kia.”

Băng Thần gật gù nói:

“Thế thì ta làm nó vậy.”

Mấy người kia nhanh chóng lấy con cá ra đưa cho Băng Thần, sau đó chỉ trong nháy mắt con cá kia đã thịt xương phân lìa, lấy thêm ít cà chua Băng Thần nhanh chóng chế biến món cá sốt cà, những quả cả chua tươi ngon phối hợp với thịt cá tạo lên một mùi thơm vô cùng khó cưỡng lại.

Mấy người đầu bếp ban đầu có chút khinh thường nhưng ngay sau đó bọn họ biết mình đã sai, nhưng tốc độ chế biến của Băng Thần quá nhanh khiến cho bọn họ chẳng kịp phản ứng, tất cả những gì họ thấy chỉ là tàn ảnh mà thôi.

Băng Thần chế biến xong thì trang trí đặt chiếc đĩa lên bàn hắn lấy luôn mấy con tôm khá lớn lột sạch bỏ sau đó rim lên, rất nhanh chóng một đĩa cá, một đĩa tôm rim cùng một bát cơm trắng đã xuất hiện trước mặt của cô nàng.

Hạ Lan cũng được một bát cơm sau đó hai mẹ con bắt đầu thưởng thức, các đầu bếp thì lấy thức ăn dư trong chảo ra ăn thử sau đó bắt đầu đánh giá, làm một người nữ nhân có kinh nghiệm Hạ Lan biết nếu tiểu tử này cứ liên tục thể hiện ra mặt tốt như thế này thì Hạng Vũ chắc chắn sẽ luân hãm không thoát ra được.

Nhưng theo lý thuyết của nàng thì Băng Thần có tốt nhưng nếu tìm một người yêu nàng chăm sóc nàng thì hơn, tiểu tử này thì hoa tâm là cái chắc rồi sao có thể toàn tâm toàn ý lo cho nàng được, Hạ Lan mỉm cười hỏi:

“Ngươi trẻ tuổi lại chu đáo như thế này chắc có nhiều nữ nhân hâm mộ, không biết bây giờ trong gia thất của ngươi có bao nhiêu người rồi.”

Băng Thần mỉm cười nói:

“Nữ nhân của ta thì không thiếu nhưng ai ta cũng lo đến nơi đến trốn, trước tiên mỗi người sẽ muôn có một giới chỉ chứa đầy đồ ăn do ta nấu, với lại chỉ cần họ muốn thì ta sẽ làm được, một khi ta đây đã hứa thì sẽ thực hiện.”

Hạng Vũ quả nhiên nghe tới Băng Thần có nhiều nữ nhân thì đôi đũa dừng lại một nhịp, nhưng nghe hắn nói xong thì nàng lại vừa ăn vừa suy nghĩ, nàng bỗng nhiên muốn biết thêm về nam nhân này chứ không phải tránh xa hắn ta.

Nhìn Băng Thần nàng hỏi:

“Ngươi là một nam nhân lại chuyên tu vũ đạo sao lại học nấu ăn?”

Băng Thần mỉm cười nói:

“Ta muốn thấy vẻ mặt hạnh phúc của người ta yêu thương.”

Hạng Vũ cười nói:

“Thế có nghĩa ngươi học nấu ăn để nấu cho lão bà của mình ăn đúng không?”

Băng Thần cười tươi như hoa gật đầu, nụ cười mãn nguyện của hắn ta khiến cho ai cũng phải siêu lòng, Hạ Lan thấy con gái mình nhìn tiểu tử kia đắm đuối thì thở dài thầm nói:

“Thôi xong “

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.