Dùng bảo bối gia truyền thực hiện gia quy xong với Mạc Khanh thì Băng Thần mới bước vào Tân Sinh, vừa vào một cái thì hắn phát hiện rằng mình không phải đứng trên cây mà đứng trước mặt tấm bia kia.
Không biết tại sao có một thứ ma lực gì đó nói cho hắn biết cần phải chạm tay lên tấm bia, Băng Thần biết chắc chắn có cái gì đó không đúng nhưng hắn ta không thể kháng cự, hệ thống cũng im hơi lặng tiếng.
Hắn dùng hết ý chí lực của mình ngăn cản hành động của mình lại nhưng tất cả vô vọng, khi bàn tay của hắn ta đã đặt bên trên thì bỗng nhiên một vòng xoáy màu đen hiện ra quấn hắn ta vào, Băng Thần như hoàn toàn bất tỉnh.
Cảm giác mọi thứ xung quanh dường như mất đi hoàn toàn trong lực, cả người hắn ta cứ phiêu phù một cách vô định trong không gian, nhưng đó đã là những cảm giác cuối cùng của Băng Thần rồi.
Trong thức thần của Băng Thần tất cả những bảo vật đều bị phong ấn trong một không gian đen kịp, Thiên Thư hoàn toàn mất cảm nhận với đồng bạn lập tức lao xuống từ trời cao nhưng cũng bị kéo vào trong không gian phong ấn.
Tất cả mọi thứ hoàn toàn tĩnh mịch cho đến khi Băng Thần mủ mờ mở ra ánh mắt của mình, hắn ta đang nằm trên một cách đồng cỏ xanh ngát, một nữ nhân mặc hắc bào màu đen đang ngồi thôi sáo khiến âm thanh du dương rung động trong gió.
Người nữ nhân này đẹp đến mức có thể nói là miểu sát tất cả các nữ nhân khác của hắn ta, nàng có nét đẹp mà hắn không thể diễn tả ra bằng lời, thấy hắn đã tỉnh nàng nhìn hắn nhỏ giọng:
“Tiểu tử ngươi tỉnh rồi sao?”
Băng Thần dáo dác nhìn xung quanh một lúc lâu, nữ nhân kia tức giận quát:
“Ngươi nhìn cái gì thế? “
Băng Thần gãi đầu nói:
“Ta đang tìm tiểu tử mà ngươi vừa gọi.”
Nữ nhân này tức giận nói:
“Ta gọi ngươi chứ ai nữa.”
Băng Thần đứng lên đi lại chỗ nàng đang đứng mỉm cười sau đó muốn dùng hệ thống quan sát nàng, thế nhưng cả Tân Sinh cùng hệ thống đều không hoạt động. Nữ nhân kia mỉm cười rồi nói:
“Ngươi muốn xem xét tin tức của ta, mơ mộng hão huyền, để ta cho ngươi biết thứ ngươi đang dựa vào là cái gì nhé.”
Nàng phất tay một cái mười một bóng người ngã lăn quay ra mặt đất,Băng Thần nhìn thấy Vô Hạn Giới Chỉ thì nhận ra ngay cái người sư phụ bựa nhân của hắn. Vô Hạn Giới Chỉ lập tức đứng lên ra vẻ đạo mạo, người nữ nhân kia mỉm cười nói:
“Đứng trước mặt ta còn giả bộ, mau chào chủ nhân của các ngươi đi chứ.”
Thiên Thư thì cố gắng bình tĩnh mở miệng hỏi:
“Không biết tiền bối là ai?”
Băng Thần nghe một phát là nhận ra ngay đây chính là hệ thống, hắn há hốc mồm không thể tin, Thiên Thư mỉm cười nói:
“Chúng ta sẽ giải thích với ngươi sau.”
Cô nàng kia liền nói:
“Bọn họ thực chất đã nhận ngươi làm chủ nhưng không biết làm sao mà có thể ẩn dấu ngươi lâu như thế, tiểu tử ngươi cũng thật ngốc.”
Băng Thần lúc này mỉm cười nói:
“Thực ra từ khi vị sư phụ bựa nhân kia nhảy ra thì ta đã nghi ngờ rồi, thế nhưng nói thế nào đi nữa thì tất cả những gì ta có cũng do bọn họ ban cho.”
Vô Hạn Giới Chỉ cảm động nói:
“Ngươi quả nhiên là một người có tình có nghĩa nhưng thật sự thì ánh mắt ngươi lên rời khỏi ngực của Nguyên Tố Thần Thạch thì hơn.”
Băng Thần lắc đầu nói:
“Đâu có ta nào có nhìn đâu?”
Thiên Thư lấy ra một cái khăn màu vàng đưa cho hắn rồi nói:
“Lau nước miếng đi, nàng là một thực thể sinh đẹp nhất vũ trụ ngươi không giống như chúng ta vô cảm thèm như thế cũng phải, nhưng thật sự thì nhìn sang hướng khác đi.”
Băng Thần mắt nhìn đi đâu thì cũng thấy mĩ nhân cả, vốn tưởng lão bà của mình xinh đẹp vô địch thiên hạ rồi nhưng nào ngờ nơi đây còn gặp khối người đẹp hơn.Nữ nhân kia mỉm cười nói:
“Ta nghĩ rằng ngươi không lên vui vẻ như thế vào lúc này đâu?”
Băng Thần ngạc nhiên hỏi:
“Tại sao?”
Nữ nhân này mỉm cười nói:
“Trái Đất sắp bị hủy diệt rồi ngươi có thấy vui không?”
Băng Thần trợn mắt không thể tin nói:
“Ngươi nói cái gì cơ làm sao có thể?”
Thiên Thư cũng lắc đầu nói:
“Cách đây không lâu ta còn cùng với Thiên Đạo dò xét, rõ ràng không có chuyện gì mà.”
Nữ nhân kia hừ nhẹ một cái sau đó nói:
“Ta lời nói mà cũng đến phiên ngươi đoán đúng hay sai ư.”
Thiên Thư lập tức bị đè dính vào mặt đất, hắn khó khăn ngẩng đầu lên ánh mắt kinh dị nói:
“Thần Đế, làm sao có thể?””
Nữ nhân này mỉm cười nói:
“Tại sao không? Nói cho các ngươi biết cũng không sao, ta là Thần Đế của cái vũ trụ đang dung hợp với vũ trụ của các ngươi đó.”
Thiên Thư ngơ ngác rồi nói:
“Vũ trụ bên kia rõ ràng chúng ta không hề cảm nhận được Thần sao lại có thể có một vị Thần Đế.”
Cô gái mỉm cười nói:
“Bởi vì tuy ta là Thần Đế nhưng thân xác cùng hồn phách đã gần như mất hết, còn Thần ở nơi kia quả thật đã chết hết nhưng dù sao vũ trụ kia vẫn có Thần Đế ngươi hiểu hậu quả khi hai vũ trụ dung hợp chứ?”
Thiên Thư giật mình nói:
“Ngài đồng ý cho hai vũ trụ dung hợp?”
Nữ nhân mỉm cười nói:
“Chứ nếu không ngươi nghĩ cái vũ trụ chỉ còn ba cái thần vương có thể dung hợp lấy vũ trụ của ta ư, dù rất yếu nhưng trăm cái Thần Vương cũng không làm gì được ta.”
Băng Thần lúc này mới hỏi:
“Xin cho ta biết ngươi là ai đã mới có thể nói chuyện được chứ, đúng không?”
Nữ nhân kia mỉm cười nói:
“Tên ta là Đế Thiên Lan ngoại hiệu Ma Long Thần Đế còn nơi chúng ta đang đứng được gọi Ma Long Thần Đế Mộ Địa.”