Hoàng Anh Tông nhận được máu của Băng Thần thì khẽ giọng nói:
“Tiểu Long người hộ tống Băng Thần công tử cùng Chiến Vũ tộc trưởng về gia tộc giúp ta, mang theo cả Đế Thần Quân hộ vệ nữa. Tuyển lấy hai phó tướng và tám cái đội trưởng tới Chiến Vũ gia để làm sai vặt cho ngài ấy, nói với họ ta ra lệnh mọi chuyện đều có thể làm chỉ cần được lệnh của ngài ấy.”
Băng Thần không nghĩ tới Hoàng Anh Tông lấy lòng hắn ta một cách quyết liệt như thế, hắn lấy lòng làm cho Băng Thần cảm giác an toàn một ít. Hoàng Anh Long sau đó cung cung kính kính tiễn Băng Thần đi về tới tận Chiến Vũ gia tộc, sau đó hắn ta khẽ giọng thưa:
“Ngài tùy ý phân phó bọn họ, đảm bảo không một ai dám trái ý ngài.”
Hoàng Anh Long không phải người ngu ngốc lên hắn nói chuyện với Băng Thần liền sử dụng từ “ ngài “ mấy Đế Thần quân thấy thế thì cũng cúi đầu. Vẻ mặt họ nghiêm túc cảnh giác quan sát xung quanh có vẻ như chỉ cần có dị động sẽ lập tức ra tay.
Hắn sau đó quay qua nói với hai vị phó tướng Đế Thần Quân:
“Băng Thần đại nhân các ngươi phải bảo vệ cho thật kỹ, dù bảo các ngươi đi chết cũng phải tự ra tay một cách lanh lẹ, các ngươi đã hiểu rõ chưa?”
Mấy vị Đế Thần Quân cúi đầu đáp:
“Đã rõ.”
Hoàng Anh Long hài lòng gật đầu dặn dò:
“Phụ hoàng cho các ngươi toàn quyền xử lý bất cứ ai bất lợi cho Băng Thần đại nhân, mang theo quyền lực lớn như thế thì không nên làm phụ hoàng thất vọng.”
Đi tới trước mắt Băng Thần hắn cúi đầu khẽ giọng:
“Ta đã hoàn thành nhiệm vụ, xin được phép cáo lui để báo cáo kết quả với phụ hoàng. Nếu có thể ngài có thể ở trước mặt phụ hoàng nói tốt giúp ta vài lời được không đại nhân.”
Băng Thần mỉm cười nói:
“Thế thì cáo từ, còn chuyện kia thì ta cần phải xem xét biểu hiện của ngươi.”
Đi vào phòng riêng Băng Thần khẽ giọng nói:
“Lan Anh lần này Chiến Vũ gia lại thất hứa với ta, lần này chuyện xấu không xảy ra lên ta bỏ qua, nhất định không được có lần sau.”
Chiến Vũ Lan Anh tháo châm cài tóc khẽ xõa mái tóc xuống, đi lại bàn khẽ nhấp một ngụm trà sau đó nàng khẽ giọng hỏi:
“Có nghiêm trọng như thế sao?”
Băng Thần gật đầu nói:
“Nghiêm trọng hơn người tưởng tượng rất nhiều, dù sao ngươi có dám chắc Hoàng Anh Tông sẽ có cách xử sự như thế này sao. Nhỡ hắn ta nổi điên, nổi khùng gì đó bắt ta lại để ép lấy những thứ ta giữ trong đầu thì sao, rồi nhỡ hắn vươn tay ra khỏi Đế Vương Tinh để tạo nguy hiểm cho thân nhân của ta thì sao.”
Chiến Vũ Lan Anh thở dài khẽ giọng nói:
“Được rồi lỗi là của chúng ta, nhất định không có lần sau.”
Nàng đứng dậy đi về phía giường giọng nói nhẹ nhàng:
“Dù cho hắn có nổi điên thì ta cùng Chiến Vũ gia cũng sẽ liều mạng bảo toàn ngươi.”
Băng Thần hơi mỉm cười sau đó khẽ giọng hỏi:
“Lan Anh ngươi nghĩ sao nếu chúng ta trở thành vợ chồng thực sự?”
Chiến Vũ Lan Anh sững người lại, nàng hơi ấp úng:
“Ta........ngươi đi ra ngoài đi ta cần nghỉ ngơi.”
Băng Thần khẽ giọng nói:
“Không cần, ta đi vào Thiên Đạo.”
Hắn sau đó đi vào trong Thiên Đạo thì thấy mọi người vẫn đang miệt mài cày ải, Đông Phương Hữu Tình nhìn thấy Băng Thần đăng nhập liền thông báo:
“Băng Thần đại ca, ta đã thay huynh chốt giá rồi, 1 tỷ 500 triệu hiện tại bắt đầu xử lý cho người đầu tiên là đại ca ta. Hắn quyết định bỏ tiền túi thêm 300 triệu để có bộ Vệ Hồn vừa mắt. “
Băng Thần mỉm cười nói:
“Thế thì tốt, cám ơn muội, hiện tại kỹ năng của Tử Lam đã đầy cấp hết rồi phải không?”
Đông Phương Hữu Tình vui vẻ nói:
“Xong lần này nếu may mắn ra được mảnh Vệ hồn số 8 cho đại ca ta thì chúng ta sẽ chờ huynh để đi vượt tầng thứ 8. Bây giờ huynh vào rồi thì đợi hết ván chúng ta đi tới tầng mười luôn. Nếu huynh có rảnh thì có thể liên lạc với Hạ Phàm đại ca, Hạ gia muốn đặt riêng vài bộ, giá cả hai người tự xử lý.”
Băng Thần chép miệng nói:
“Ta cũng không vội, dù sao ta cũng đã có năm mảnh rồi, muội cùng mọi người cố gắng hoàn thành cho sớm. Theo ta nghĩ nếu đã đủ tám mảnh thì ngoại trừ Tử Lam và Tử Ngọc phải có thì những người khác tụ lại cũng đủ sức đi một ải khoảng từ tầng 7 trở xuống.”
Đông Phương Hữu Tình vui vẻ đáp:
“Ta biết rồi, để ta nói lại cho mọi người, thế thì huynh đi thương lượng với Hạ đại ca, còn ta với mọi người tranh thủ giúp nốt những người còn lại. Dù sao một lần 7 người do Tử gia hai vị tỷ tỷ cùng Tịnh Ảnh Liên tỷ tỷ giúp là được, còn hai người còn lại thì ta cùng những người còn lại sẽ giúp, huynh đợi chút để ta kêu Hạ đại ca liên lạc cho huynh.”
Nàng ngừng liên lạc không tới một phút thì thông báo kết bạn của Hạ Phàm gửi tới, Băng Thần chấp nhận liền mở liên lạc. Hạ Phàm gương mặt thanh tú rất dễ nhìn, nụ cười ấm áp khiến người ta vừa nhìn đã có thiện cảm, Băng Thần đi vào vấn đề chính luôn:
“Không biết Hạ công tử muốn đơn hàng như thế nào?”
Hạ Phàm mỉm cười nói:
“Băng Thần đại ca, Hạ gia chúng ta có mấy cái muốn gia nhập công hội do huynh tạo ra, tất nhiên chúng sẽ đóng góp rất lớn không biết phải bỏ ra cái giá như thế nào?”
Băng Thần nheo mày hỏi:
“Ngươi hỏi vấn đề hơi nhiều, chúng ta nên gặp mặt trực tiếp thì hơn, với lại thực sự ta muốn thành lập công hội thế nhưng cần phải xem tư chất của mấy người kia có phù hợp không đã.”
Hạ Phàm cười nói:
“Thế cũng tốt, ta đợi huynh ở quán rượu trong Vĩnh Nam đại thành.”
Băng Thần gật đầu nói:
“Được rồi ta sẽ tới đó ngay, ngươi giới thiệu ai thì mang họ tới, bảo họ chuẩn bị sẵn tinh thần giới thiệu tên tuổi cho ta biết.”
Mười phút sau Băng Thần đã tới nơi, đi tới cửa thì tiểu nhị liền nhận ra và dẫn hắn lên trên, lúc lên Băng Thần hết cả hồn. Sau lưng Hạ Phàm có tám người, bốn cô gái giống nhau như đúc, bốn thanh niên cũng giống nhau như đúc.
Băng Thần ngồi xuống khẽ giọng nói:
“ Ta đã tới, Hạ huynh đệ mời ngươi để họ tự giới thiệu về mình đi, trước tên cứ giới thiệu tên trước đi.”
Hạ Phàm qua lại khẽ giọng:
“Các tỷ tỷ giới thiệu trước đi rồi để bốn tiểu tử kia giới thiệu.”
Một trong bốn cô gái đứng ra lần lượt giới thiệu:
“Ta tên Hạ Thi Mạn, nhị muội đứng cạnh tên Hạ Thiên Châu, tam muội tên Hạ Lưu Sa, tứ muội tên Hạ Linh Hoa.”
Bốn thanh niên cũng cử ra người lớn nhất làm đại diện:
“Ta là lão lục tên Hạ Long Mạn, thất đệ tên Hạ Sơn Đà, bát đệ Hạ Địa La, tiểu cửu Hạ Thần Hoa.”
Băng Thần hít một hơi thật sâu rồi khẽ giọng khen:
“Mẹ ngươi thật tài.”
Bốn đại siêu cấp mỹ nữ và bốn siêu cấp nam thần, tuy bốn tiểu tử kia xa xa không thể sánh được Băng Thần nhưng đi làm minh tinh thì dư sức. Hạ Phàm khẽ giọng:
“Cũng nhiều người khen như thế, nhưng bá mẫu sinh ra long trong loài người như huynh mới thực sự tài năng.”
Băng Thần không khách khí:
“Thực sự ta cũng rất nể mẹ ta, dễ gì sinh được con trai như ta.”
Mấy người ở trong phòng cạn lời thế nhưng đâu phản bác được, Băng Thần thực sự quá hoàn mỹ, muốn tìm ra điểm chê bai cũng khó. Nhan sắc kinh động thiên nhân, thiên phú thì ngàn năm có một, đi vào trong Thiên Đạo cũng trong thời gian ngắn ngủi liền đứng ở trên đỉnh.
Nếu bọn họ không công nhận những thứ này thì cũng không có mặt ở đây ngày hôm nay làm gì, Băng Thần quá đặc biệt, đến mức họ chịu bỏ tiền ra để chiếm lấy tiên cơ. Mấy người họ Hạ chân tâm nể phục sinh ra được hắn thì cũng quả thật rất tài.
Băng Thần khẽ giọng lên tiếng:
“Được rồi tên tuổi cũng giới thiệu, bây giờ chúng ta đi vào vấn đề chính luôn, các ngươi có gì đặc biệt để đi vào công hội tương lai của ta?”
Mấy người này nhìn nhau nhưng tại thời không ai mở miệng, không khí trong phòng cũng trầm hẳn xuống, có lẽ trong đầu bọn họ cũng đang suy nghĩ rất nhiều. Với lại phải có có gì đó thật sự khó xử mới khiến họ không muốn giới thiệu nghề nghiệp ngay cho hắn ta biết.
Bọn hắn khó xử nhưng Băng Thần cũng không vội, ít ra phải biết được chân thực thì hắn mới có thể quyết định được. Con đường sau này của hắn không chỉ trải đầy màu hồng, thế nên đồng đội của hắn không một ai được phép yếu, nếu không có năng lực hoặc tác dụng dù cho nhiều tiền hơn hắn cũng không dám để họ gia nhập.