Băng Thần sau đó vui vẻ đi ra ngoài thực tại, chuyện phân tích nhiệm vụ thì để ngày mai vậy, những người thách đấu với hắn không chỉ bán cho hắn một mà có khi là rất nhiều nhiệm vụ, điều này cho hắn thấy thực chất những suy nghĩ của hắn quá bi quan rồi.
Rõ ràng là lên cấp độ cao hơn thì càng dễ dàng đạt được những thứ để thăng cấp hơn, nếu mình cố gắng thì cũng sẽ giống như bọn họ đạt được rất nhiều thứ, thế nên bây giờ hắn có niềm tin chỉ vài năm hắn sẽ lại một lần nữa đi tới cao cấp vi diện.
Thế nhưng trước tiên tu vi của hắn ta phải đạt mức độ cao một chút, thời gian giữa trung cấp vị diện cùng hạ cấp vi diện chênh nhau khoảng năm lần theo những gì hắn biết, như thế thì một thời gian nữa hắn ta sẽ lại có cách để tăng nhanh tu vi bản thân.
Chưa kể dạo này buổi tối hắn ta hơi ít song tu, bỏ mấy nàng dâu quá lâu cũng không tốt cho lắm, Băng Thần nghĩ chắc mấy nàng cũng tích lũy không ít Âm khí rồi, những nghĩ đi nghĩ lại thì những ai trong giai đoạn đột phá thì hắn cũng đành thôi bởi hắn sẽ làm ảnh hưởng đến việc tu luyện của họ.
Nhưng Băng Thần không nghĩ mình xui như thế, hắn ta cười nhạt sau đó bắt đầu liên lạc với mấy cô nàng ngay khi các nàng đi ra khỏi Tân Sinh, kết cục làm hắn ta buồn không thể tả, ba mẹ con Hoàng gia, mấy nàng dâu khác cũng đang tấn cấp hoặc có chút dấu hiệu.
Hắn chạy qua phòng Hồng Phất Nữ thì thấy đang thay băng vệ sinh, không nói một lời hắn ta đi ra ngoài, Nguyệt Lung Linh thì nghe nói đang xử lý chuyện công hội thế nên không đi ra, nhưng khi đi ngang qua phòng nàng thì hắn ta lại nghe thấy tiếng trong phòng.
Băng Thần thầm nghĩ:
“Chắc cô nàng này muốn trốn một bữa đây mà, làm gì có chuyện đó, lão công đang muốn thì nàng phải chiều.”
Băng Thần đi chậm rãi vào phòng, trong căn nhà này mọi người đều thành người thường thế nên Băng Thần thực sự chẳng thấy cái quỷ gì cả, tuy không thấy nhưng hắn ta cảm nhận được có một nữ nhân đang ngủ trên giường.
Hắn ta chậm rãi leo lên giường ôm lấy nàng nhỏ giọng nói:
“Ngươi lại dám trốn lão công, rõ ràng ra ngoài nghỉ lại dám nói đang ở trong công hội làm việc thật đáng đánh.”
Hắn đánh vào mông nàng một cái khiến cho cô gái đang ngủ “ ưm “ một tiếng sau đó tỉnh ngủ, Băng Thần cười rồi nói:
“Ngươi tỉnh rồi thì hầu hạ lão công đi nào.”
Dứt lời hắn ta ôm lấy cô nàng hôn tới, tay nhanh chóng thoát y phục của nàng, nhưng cô nàng bỗng nhiên phản kháng.
“Bụp “
Một cước ngay họa mi khiến Băng Thần cứng hết cả người, sau đó lại một cước ngay bụng khiến cho hắn ta văng ra khỏi giường, Băng Thần trợn mắt không hiểu chuyện gì xảy ra cả, khi hắn còn lo ôm họa mi bị tổn thương thì ánh sáng bật lên, người hắn tưởng là Nguyệt Lung Linh hóa ra chính là Nguyệt Nga.
Nàng trợn mắt nhìn hắn nói:
“Ngươi nhân lúc ta còn say rượu dám phi lễ ta, có phải ngươi đã ám mưu từ trước phải không?”
Băng Thần nhìn nàng nói:
“Nào có chuyện nhảm nhí như thế, đơn giản vì ta tưởng người nằm trên giường là Lung Linh thôi chứ ai biết được ngươi lại nắm trên đó.”
Nguyệt Nga tức giận nói:
“Ta cá những gì ngươi làm nãy giờ trừ nửa số nợ giữa chúng ta, còn bây giờ ngươi đi ra ngoài nhanh cho ta.”
Băng Thần nghĩ nghỉ một cái rồi cười nói:
“Đã trừ nửa số nợ rồi sao chúng ta không làm nốt đi, sau đó ta sẽ trừ hết nợ cho ngươi, từ này hai người chúng ta không ai nợ ai.”
Nguyệt Nga nhìn hắn ta rồi nói:
“Tùy ngươi thôi dù sao chuyện này đối với ta cũng chẳng quan trọng cho nắm, nhưng ngươi sau này nếu ta đây thích nam nhân khác thì ngươi không có quyền ngăn cản.”
Băng Thần quan sát nàng một cái
Tính danh: Nguyệt Nga
Thực lực: Loạn Tượng Thất Trọng Thiên
Huyết mạch: Nguyệt Thần Chi Huyết ( Chân Thần huyết mạch)
Thể chất: Nguyệt Thần Chi Thể ( Chân Thần Thể Chất)
Đẳng cấp: 117
Lực lượng: 16 tỷ
Tốc độ: 6.2 tỷ
Trí lực: 31
Thiên phú: 93
Hồn lực: 9000 NT
Pháp lực: 18000 NT
Nguyên tố: Kim
Độ thiện cảm: 65 (Bình thường)
Tuổi thọ: 3 tỷ
Danh hào: Loạn Tượng ( Viễn siêu thường nhân áp chế từ Tái Tạo trở xuống người một cách mạnh mẽ, huyết mạch càng cao áp lực càng giảm.)
Băng Thần biết nàng tự chủ rất mạnh thế nên sông với hắn ta một thời gian rất dài độ thiện cảm không tăng lại còn giảm đi, bây giờ mạnh mẽ chiếm lấy nàng thì hắn ta rất có thể sẽ mang nón xanh trên đầu thật, nghĩ một chút Băng Thần nhẹ giọng nói:
“Thôi bỏ đi ngươi không muốn thì ta không ép.”
Nói xong hắn ta bỏ ra khỏi phòng, Nguyệt Nga ngẩn người một chút bởi nàng nghĩ hắn nhất định sẽ ăn nàng thế nhưng hắn ta lại kiềm chế được, Băng Thần đi ra khỏi phòng thì Nguyệt Nga mới nhỏ giọng thì thầm:
“Hắn ta kiềm chế được, không lẽ Lung Linh thực sự tự nguyện, không lẽ mình hiểu lầm hắn ta.”
Băng Thần nào biết được nàng độ thiện cảm hạ vì nàng nghĩ hắn ta chiếm lấy con gái của nàng bằng con đường uy hiếp, làm giáo chủ một giáo phái lớn lại trải qua rất nhiều chuyện khiến tính đa nghi của nàng ta cực mạnh.
Băng Thần đi ra ngoài cả người nóng rực bởi hứng thú đã lên rồi lại bị ngắt quãng, nam nhân nào chịu cho thấu cơ chứ nhưng lúc này hắn ta thực sự bất lực, bỗng hắn ta nhớ tới còn có Hồng Nhị hứa trao thân cho mình.
Đi vào trong Hoàng Kim Trù Phòng tìm nàng, đang nằm trên giường Hồng Nhị nhìn thấy hắn ta đi vào thì cực kỳ bất ngờ, nàng nhìn hắn rồi hỏi:
“Có chuyện gì sao?”
Băng Thần mỉm cười nói:
“Nàng hứa với ta cái gì nàng có nhở không?”
Hồng Nhị mặt đỏ thấu im lặng không nói gì cả, Băng Thần nhếch mép đi lại gần nàng ôm lấy nàng, hắn ta nhỏ giọng nói:
“Lần trước chiến đầu chúng ta đã toàn thắng bây giờ nàng chiều ta một chút sau đó ta sẽ kể cho nàng nghe, đảm bảo nàng nghe xong thì sẽ thoải mái tràn trề.”
Hồng Nhị nghe thấy thế thì tay vỗ ngực hắn một cái hờn dỗi rồi nói:
“Ngươi xấu lắm, lần trước dám ném người ta vào trong này sau đó mấy ngày không thông báo với người ta, làm ta lo lắng gần chết.”
Băng Thần thì cúi đầu xuống ăn bánh bao không quan tâm nàng ta cằn nhằn, Hồng Nhị nắm chặt lấy tóc của hắn ta rên nhẹ một tiếng rồi nhỏ giọng nói:
“Người ta lần đầu ngươi phải nhẹ một chút.”
Băng Thần không nói gì nhiều, hắn ta nhanh chóng khiến cho thân thể đẹp đẽ của nàng hiển hiện hoàn toàn trước mặt hắn ta, làm hết những thứ cần để khởi động sau đó cười nói:
“Nàng sẵn sàng chưa?”
Hồng Nhị đang tính nói gì thì cảm thấy đau điếng hết cả người, nàng nước mắt rơm rớm nói:
“Băng Thần sau này huynh mà không yêu thương ta thì ta sẽ liều mạng với huynh.”
Băng Thần ôm chặt lấy nàng nhỏ nói:
“Ta đã hứa thì sẽ làm nàng yên tâm đi, người như ta tuy nhiều nữ nhân nhưng không thực thích nàng ta ở một điểm gì đó ta sẽ không động tới, một khi ta động tới thì nàng sẽ vĩnh viễn nàng sẽ là nữ nhân của ta.
Không chỉ tốt mà sẽ là càng ngày càng tốt bởi con người như ta rất ích kỉ, ta rất sợ hãi sẽ có ngày ta bị nữ nhân của mình cắm sừng thế nên nàng yên tâm ta sẽ chỉ tốt hơn nữa để nàng yêu ta hơn nữa thôi.”
Hồng Nhị bĩu môi còn Băng Thần thì nhanh chóng làm việc mình lên làm.
“A... a.... a.....a...a “
Tiếng rên rỉ đều đều như tiếng nhạc khiến cho người nào đó ở phòng bên mất ngủ, Cố Mạn cắn răng kiềm chế bản thân của mình miệng thì thầm:
“Tên này thật quá đáng, cứ đụng vào nữ nhân thì mang vào đây không đế ý đến cảm nhận một chút nào.”
Băng Thần cuối cùng cũng được như ý khi kết thúc đêm khó khăn bên cạnh Hồng Nhị.