Đến tận tối khuya khi Nguyệt Lung Linh quay về mới có thể khuyên nàng đi, về phòng Nguyệt Lung Linh mới hỏi nàng:
“Hắn ta làm sao thế?”
Nguyệt Nga lắc đầu nói:
“Thực ra chính ta cũng không biết được thế nhưng ta lại biết được hắn ta trong lòng có nhiều chuyện hơn tất cả chúng ta, đừng nhìn hắn cười mọi lúc thì tưởng hắn không biết buồn, trong tâm hắn còn nhiều khúc mắc lắm.”
Nguyệt Lung Linh nhìn nàng hỏi:
“Sao ngài biết?”
Nguyệt Nga nhìn nàng nhẹ giọng kể:
“Ngươi công pháp đang luyện thực ra thì vốn không phải đến từ kiếp này, với lại ngươi có biết tại sao Nguyệt Thần tại sao bây giờ không còn tạo ra Nguyệt Thần nước thánh như trước không?”
Nguyệt Lung Linh lắc đầu nói:
“Ta không biết ngài nói cho ta đi.”
Nguyệt Nga nhỏ giọng nói:
“Nước Thánh Nguyệt Thần không còn nữa bởi Nguyệt Thần đã vẫn lạc rồi, thực ra kiếp trước của ta chính là Nguyệt Thần, điều này cũng đã giải thích hết tại sao ta ra đời lại có nhiều dị tượng như thế, đã thế sinh ra ngươi cũng không bình thường.
Công pháp kia chính là Nguyệt Thần tu luyện công pháp, chính vì thế nó mới tăng tốc độ tu luyện của chúng ta khủng khiếp như thế, ai lại có thể ngờ được vị thần ta vẫn thờ phụng lại là chính mình cơ chứ.”
Nguyệt Lung Linh giật mình nói:
“Công pháp Băng Thần đưa cho ngài thế thì hắn ta là ai?”
Nguyệt Nga mỉm cười nói:
“Hắn ta kiếp trước tên Đạp Thiên Vân cũng chính là chưởng môn đầu tiên của Thiên Long phái.”
Nguyệt Lung Linh bỗng nghĩ hoặc nói:
“Ngài đã là Nguyệt Thần thì công pháp của ngài sao lại trong tay hắn? “
Nguyệt Nga cười khổ nói:
“Ta đánh nhau thua hắn hơn một vạn lần ngươi nghĩ hắn ta làm sao lấy tới.”
Nguyệt Lung Linh há hốc mồm nói:
“Hắn ta cường đại hơn cả thần thánh, đã thế sao còn chết thật vô lý.”
Nguyệt Nga cười nói:
“Ngươi cùng hắn đã có phu thê chi thực ngươi hỏi hắn là được thôi chứ cần gì đến ta?”
Nguyệt Lung Linh đỏ mặt xấu hổ nói:
“Sao ngài biết thế?”
Hai mẹ con các nàng trò chuyện vui vẻ thì cùng lúc đó Băng Thần vẫn ngồi im một chỗ mắt hướng về một nơi vô định nào đó ngoài của sổ, ánh mắt hắn ẩn chưa đau khổ khôn nguôi, đến giữa đêm khi một thanh niên áp vàng đi ra thì Băng Thần mới chuyển sự chú ý của mình đi.
Thiên Thư nhỏ giọng nói:
“Chủ nhân ngươi có ý định như thế này mãi sao, Mai Hân chuyện đã kết thúc giờ lại thêm một người nữa, ngài tính đau khổ mãi thế này sao?”
Băng Thần mỉm cười ra thản nhiên nói:
“Ngươi chắc cũng phải hiểu nàng ấy không giống những người kia chứ?”
Thiên Thư không hiểu nhiều về tình cảm con người nhưng hắn hiểu người kia chủ nhân của mình không thể nào tìm lại được là sự thật, con người một khi hồn phách vỡ nát không đi vào được luân hồi thì làm sao có thể một lần nữa xuất hiện trước mặt hắn ta.
Thiên Thư ngồi đối diện trong đầu cũng không biết nghĩ gì, cả hai cứ ngồi mãi như thế giống như hai bức tượng vậy, phải đến tận tối hai ngày sau đó Thiên Thư bỗng ngẩng mặt lên rồi nói:
“Ta có cách để ngài cứu sống nàng.”
Băng Thần tiêu cự co lại nói:
“Ngươi nói cái gì?”
Thiên Thư quay lại phong thái trước kia mỉm cười nói:
“Ta đã có cách để ngài cứu sống nàng ấy.”
Băng Thần ngạc nhiên nói:
“Thật sao?”
Thiên Thư nhỏ giọng nói:
“Ta đã bao giờ nói ra cái gì mà không thể làm được hay chưa?”
Băng Thần tựa ra ghế rồi nói:
“Ngươi nói đi ta nghe đây.”
Hai người trò truyện trong không biết bao nhiêu lâu, Thiên Thư sau đó quay lại bên trong thức hải của Băng Thần ẩn núp, tâm trạng của Băng Thần cũng đã quay trở lại bình thường.
Lý Tầm Yên sáng sớm đi xuống nhà vẻ mặt buồn rầu bởi Băng Thần đã mấy ngày không có động tĩnh, đi xuống bàn ăn thì nàng ngạc nhiên khi đồ ăn ấm đã nghi ngút khói hương, khi nàng còn đang mải ngạc nhiên thì Băng Thần tay bê hai món ăn đi ra cười nói:
“Ngươi dậy rồi thì xuống ăn sáng, nếu được đi gọi mấy người khác xuống luôn đi.”
Lý Tầm Yên ngạc nhiên nhìn hắn hỏi:
“Huynh chắc chắn mình không sao chứ?”
Băng Thần mỉm cười nói:
“Ta thì có thể xảy ra chuyện gì được, nàng nhanh đi gọi những người khác xuống đi.”
Lý Tầm Yên gật đầu lia lịa nói:
“Huynh không sao thì tốt rồi, để ta đi gọi mọi ngươi xuống ăn sáng, mấy ngày nay tự nấu ăn như cám lớn vậy.”
Băng Thần nhìn bóng dáng của nàng thì nắm tay lại nắm chặt lại, những gì Thiên Thư nói hắn đều hiểu, trước kia hắn nghĩ thực lực dù mạnh đến đâu thì cũng có những chuyện không thể thay đổi được, thế nhưng có vẻ hắn ta đã nhầm.
Bây giờ ngoài tán gái cùng tận hưởng cuộc sống thì tu luyện cũng được đặt lên vị trí số hai, mấy nàng đi xuống sau đó thì ai cung liên tục hỏi Băng Thần có sao không làm cho hắn ta không khỏi cười khổ.
Ngồi xuống bàn ăn Băng Thần tươi cười nói:
“Để chúc mừng việc đánh bại Hắc Nguyệt giáo hôm này ta sẽ đãi các ngươi thứ rượu mà ta đã ủ từ rất lâu rồi, mọi người thưởng thức rồi cho ý kiến.”
Băng Thần lấy ra vài bình rượu rồi nói:
“Các nàng ăn uống thoải mái ta quá lâu rồi không vào Tân Sinh bây giờ cần vào gấp các nàng ở ngoài cứ ăn uống nhậu nhẹt thoải mái.”
Nguyệt Nga lắc đầu nói:
“Băng này đồ sao đủ đến tối ngươi chuẩn bị thêm rượu với đồ nhắm đi.”
Băng Thần thấy các nàng có vẻ không muốn níu giữ mình thì không khỏi vui vẻ, hắn ta nhanh chóng bước vào trong Tân Sinh, trước tiên hắn ta phải tham khảo thành quả của mình cái đã, hôm trước lên ba cấp chưa coi thì đã đi ra rồi.
Nhân vật: Băng Thần (Cấp 2038) (Chiến lực: 294000)
Danh hiệu: Đệ Nhất Phi Thăng Nhân ( Tất cả chỉ số cơ bản tăng mười lần)
Exp: ( 250 /3500)
Huyết mạch: Bảo Ngọc Tổ Long (Thần Vương huyết mạch)
Chức nghiệp: Luyện Ngục Tử Thần /// Phụ tu: Đệ Nhất Phù Sư (cấp 2020)
Sinh lực: 195300
Lam: 113400
Công kích: 200200
Phòng thủ: 252000
Tốc độ: 130100
Trí lực: 99100
Thể chất: 210200
Kĩ năng:
Quang Minh Tử Thần
- Ác Quỷ Tốc Biến (Nâng cấp 3 lần)
- Thiên Sứ Tốc Biến (Nâng cấp 3 lần)
- Hắc Ám Hàng Lâm (Nâng cấp 3 lần)
- Quang Minh Cầu (Nâng cấp 3 lần)
- Mạng Đổi Mạng (Nâng cấp 3 lần)
- Thiên Võng (Nâng cấp 3 lần)
- Tử Thần Hiện Thế (Nội tại) (Nâng cấp 3 lần)
Trang bị: Nhật Nguyệt Sáng Thế, Bạch Huyết Chiến Y, Ngân Lang Thần Bộ, Thiên Thần Vương Miện, Thần Vũ Dây Chuyền, Vô Hạn Sáng Thế,Tạo Hóa Diện Linh Khí, Hắc Long Hồn Cung, Tạo Hóa Hư Vô Thủ (Đang trang bị)
Sủng thú: Lam, Ngân, Bạch,Tiểu Bạch, Tiểu Hắc, Hắc Hỏa Phượng Hoàng.
Băng Thần lần này không có đi đánh quai ngay mà hắn ta quyết định dùng cách khác tiện lợi hơn, chứ đi đánh quái kiếm nhiệm vụ cũng lâu, không có nhiệm vụ thì sẽ không có vé để tham gia Vũ Trụ Bảng Xếp Hạng.
Băng Thần sau đó đi lên một nơi mà hắn rất ít khi đến trước kia, đi vào khu trung tâm của tòa thành một tấm biển to lớn ở trong một tòa nhà cũng rất to lớn “ Phòng giao dịch Nguyệt Quang thành “, nơi đây lúc này đang tấp nập người ra ra vào vào.
Nhưng chủ yếu vẫn là nữ nhân bởi dù sao đây cũng là Nguyệt Quang thành, hắn nói “chủ yếu “ chứ thực sự cũng chỉ có mình hắn là nam nhân, mấy cô gái nhìn thấy hắn thì giống như mèo thấy cá mắt sáng lên, nhưng chủ yếu cũng bởi vì Băng Thần quá đẹp các nàng chỉ muốn cắn một cái.
Băng Thần một đường đi vào thì nơi đông đúc này ngay lập tức như đại dương rẽ đôi ra, đến trước bàn của nhân viên thì cô gái kia ấp úng nói:
“ Chào..... chào ngươi ta tên.... tên A Sở “
Băng Thần mỉm cười nói:
“Chào ngươi ta tên Băng Thần, hôm nay ta đến phòng giáo dịch vì muốn hỏi mua nhiệm vụ, không biết có ai bán nhiệm vụ không ta sẵn sàng giá cao mua lại, bằng trang bị hay bằng kim tệ cũng được, giá cả thì không cần tính toán, ta sẽ lấy gấp ba lần thành quả của nhiệm vụ để mua lại.”
A Sở gật đầu nuốt nước miếng nói:
“ Công tử đợi một chút ra sẽ xem ngay.”
Không đến một phút nàng liền báo lại cho Băng Thần:
“Chúng ta có 13 cái nhiệm vụ không biết công tử có lấy hết?”
Băng Thần mỉm cười nói:
“Ngươi thông báo phần thưởng nhiệm vụ đi ta sẽ dùng trang bị cùng kim tệ trả lại.”
A Sở xem qua rồi nói:
“Có 13 kiện trang bị kim cương, hai bộ bạch kim cùng tổng cộng 50000 kim tệ.”
Băng Thần lấy ra một đống trang bị của Ỷ Thiên Nghĩ cùng 50000 kim tệ mỉm cười nói:
“Ngươi kiểm xem đã đủ chưa, nếu không đủ ta lấy thêm.”
Mấy người xung quanh nhìn những bộ trang phục Ỷ Thiên Nghĩ màu đỏ đầy mềm mại thì mắt không khỏi sáng lên, một người bỗng đi tới to giọng nói:
“Băng Thần công tử ngươi có thu nhiệm vụ của chúng ta không?”
Băng Thần mỉm cười nói:
“Tất nhiên rồi giá cả vẫn như cũ.”
Cô gái này cúi đầu nhỏ giọng nói:
“Ta có thể không lấy kim tệ nhưng công tử có thể cho ta chụp với ngươi một tấm hình không?”
Băng Thần mỉm cười nói:
“Tất nhiên là được.”
Sau đó Băng Thần thấy từ đám đông có rất nhiều người chạy ra miệng nói to:
“Chúng ta cũng không lấy tiền chỉ cần hình chụp chung.”
Băng Thần mỉm cười không ngờ trong mắt các nàng mình lại có giá như thế nhưng nói chung mục đích của hắn đã đạt đến.