Băng Thần đi lại vào trong nhà thì Lý Tầm Yên liền hỏi:
“Có chuyện gì thế Băng Thần?”
Băng Thần ngồi xuống ghế cười nói:
“Các người thừa kế các thế lực sẽ phải bế quan một năm tại nơi nào cũng được nhưng nhất định không thể bị phát hiện, trong thời gian này chắc chắn các thế lực sẽ lật bài với nhau, chúng ta qua yếu ớt thế nên tốt nhất nên tránh xa thì hơn.”
Lý Tầm Yên mỉm cười nhỏ giọng nói:
“Ngươi cũng cảm thấy nguy hiểm thì ta nhất định phải tránh xa rồi, kẻ giết nhiều Hư Vô cao thủ như ngươi còn sợ thì nhất định ngươi cũng đã đoán được lần này các thế lực va chạm sẽ không thường đâu.”
Băng Thần cười nói:
“Lý do không phải vì ta mà còn vì các ngươi nữa, không chỉ ta hay ngươi sẽ ở trong Tân Sinh luôn mà những người khác cũng như thế, ta sẽ đến nơi ở của Ỷ Thiên nghĩ fram thêm một thời gian để đủ thời gian cho tất cả mọi người.”
Lý Tầm Yên nhíu mày nói:
“Không nhẽ bây giờ còn chưa đủ sao?”
Băng Thần cười nói:
“Thực ra sẽ có thêm người đấy.”
Lý Tầm Yên ngạc nhiên hỏi:
“Ai?”
Băng Thần chỉ vào đang đi xuống cầu thang Cố Mạn rồi nói:
“Chuyện bùa tăng thời gian ở trong Tân Sinh chắc chắn không ít người biết, đợt trước Lung Linh nài nỉ gấp quá thế nên ta cho hết nàng rồi, bây giờ chẳng còn bao nhiêu, không kiêm thêm thì biết phải làm sao?”
Lý Tầm Yên cười nói:
“Huynh yên tâm Lung Linh tỷ không phá sản như thế đâu, số bùa còn lại cũng có tận 2 vạn cái 7 tiếng, thế nên nàng xuất quỹ thì sẽ đủ cho tất cả chúng ta thôi.”
Băng Thần vui mừng nói:
“Ta không ngờ được luôn đấy.”
Đi từ ngoài cửa vào Nguyệt Lung Linh vô tình nghe thấy Băng Thần cùng Lý Tầm Yên nói chuyện:
“ Trong mắt ta ngươi ta là kẻ phá của như thế sao?”
Băng Thần nhìn nàng cười cười không nói gì cả, Nguyệt Lung Linh thở dài một tiếng rồi nói:
“Mẹ ta cũng đã nói rằng các sự vụ trong giáo phái ta không cần lo bất cứ thứ gì nữa, thời gian sau ta sẽ phải ở trong Tân Sinh từ một đến hai năm, tình hình có vẻ sẽ tệ lắm đây.”
Băng Thần thông báo cho mấy cô nàng đến đây rồi chúng ta thông báo cho bọn họ tình tình thực tế, hắn không thể để bản thân bị nắm đằng chuôi được, chỉ cần các nàng an toàn thì những người khác có sao cũng không có vấn đề.
Tối hôm đấy Băng Thần thông báo cho cả Âm Thiên Tân biết về chuyện này, trên bàn ăn hắn nhỏ giọng nói:
“Ngài cố gắng tự mình giữ an toàn, thời kỳ này chắc chắn sẽ rất loạn lạc.”
Âm Thiên Tân cười nói:
“Ta sẽ nghỉ làm giáo viên sau đó quay về Pháp Loan đại lục trú ẩn khoảng năm năm rồi quay lại, khi đó cũng vừa tròn một năm ở thế giới này, dù sao an toàn vẫn là trên hết cơ mà.”
Băng Thần vui vẻ cười nói:
“Thế thì tốt, phiền ngài gửi lời đến vợ tương lai của ta rằng ta nhất định sẽ quay lại cưới nàng, ai dám đụng đến nàng thì đừng trách ta vô tình, với lại ta cũng phiền ngài mang cho nàng mấy thứ coi như quà cho nàng.”
Âm Thiên Tân cười nói:
“Sao ngươi không bớt chút thời gian về thăm nàng, dù sao lúc này nàng cũng đã 13 tuổi rồi, cưới ngươi cũng không phải không thể nào.”
Băng Thần lắc đầu cực kỳ nghiêm túc nói:
“Ta là con ngươi sống có nguyên tắc thế nên nàng không qua mười tám thì ta sẽ không đụng vào nàng.”
Âm Thiên Tân cười nói:
“Thế ngươi muốn gửi gì cho nàng?”
Băng Thần lấy ra một cái giới chỉ rồi nói:
“Trong đây có tài nguyên tu luyện, bùa hộ mệnh, bảo vật và rất nhiều hình ảnh, video về ta có trong máy tính cổ tay, ngài nhớ hướng dẫn nàng sử dụng.”
Tất cả các cô nàng nhìn thẳng vào mặt Băng Thần xem hắn có thấy ngại khi đầu độc một bé gái mới có mười ba tuổi, thế nhưng hắn ta lại đang cười rất sảng khoái như đấy là chuyện đương nhiên vậy, Âm Thiên Tân cũng vui vẻ ra mặt.
Băng Thần bây giờ đã mơ tới một năm sau về cười lấy nàng ta, như thế hắn sẽ lấy được loại thể chất cuối cùng trong tám loại thế chất cấm kỵ, thực lực của hắn sẽ tăng lên rất nhiều, từ đó trở đi hắn chỉ cần song tu với ba người Phạm gia, tám người mang thể chất cấm cùng ba người mang thể chất hiếm.
Trong đó tám thể chất hiếm chỉ thiếu một người, còn ba thể chất hiếm thì lúc nào cũng có thể xơi Cố Mạn để hoàn thành, lần này đi vào Tân SInh ăn chay một thời gian cũng tốt, tranh thủ thời gian này cố gắng đạt max cấp trong Tân Sinh rồi phi thăng lên cao cấp vi diện.
Hồng Nhị vỗ vai Băng Thần cười nói:
“Ngươi đang nghĩ cái gì mà vừa cười vừa vuốt cằm mãi như thế?”
Cố Khuynh Thành bĩu môi nói:
“Hắn ta chắc chắn đang nghĩ về nữ nhân chứ còn gì nữa, chứ hắn còn có thể nghĩ cái gì được cơ chứ?”
Băng Thần nhìn Cố Khuynh Thành cười nói:
“Ngươi đang ở nhà ta, ăn đồ ta nấu lại mạnh miệng như thế, ngươi tin ta ném ngươi ra ngoài không?”
Cố Khuynh Thành bĩu môi nói:
“Chỉ với chút tu vi của ngươi?”
Băng Thần mỉm cười nói:
“Ngươi không biết ta là vua hạ độc sao? Không cảm thấy nước canh hơi cay mà vị cay lại thấm thắng xuống cổ họng hay sao?”
Cố Khuynh Thành che lấy cổ họng khó khăn nói ra:
“Ngươi hạ độc ta sao?”
Nàng đã nghe tỷ tỷ kể về quá trình chết đầy đau đớn của Lam Hiên lên rất sợ hãi, khi nàng che cổ diễn sâu như thế thì Băng Thần chỉ cười nói:
“Món đó dành cho những người ăn cay, ngươi nghĩ ra thực sự hạ độc vào canh sao? “
Hắn bĩu môi nhìn nàng rồi nói:
“Ngươi quá ngây thơ rồi.”