Thú Tu Thành Thần

Chương 608: Chương 608: Nhân chi thường tình




Băng Thần khi chuẩn bị đi ra thì Hồng Nhị mới nói:

“Trong một tuần nữa kế hoạch sẽ được thực hiện, nếu trong thời gian đó ngươi không tìm.....”

Băng Thần phất tay cắt ngang lời nàng bình thản nói:

“Lần này ta sẽ cho bọn họ mất cả vốn lẫn lãi, ta phải cho họ biết Băng Thần ta tuy rằng bây giờ còn yếu đuối nhưng không có nghĩa ta dễ dàng bị bắt nạt.”

Hồng Nhị vui vẻ nói:

“Ngươi đã nghĩ ra cách rồi ư?”

Băng Thần cười nói:

“Ta còn chưa bắt đầu nghĩ thì có cách gì, nhưng nhanh thôi ta sẽ cho họ điêu đứng, hai người các ngươi ăn no ngủ say đợi ta dùng đến các ngươi.”

Hồng Nhị nhìn hắn hỏi:

“Ngươi muốn dùng ta cùng nàng vào việc gì?”

Băng Thần mỉm cười nói:

“Nàng sẽ sinh cho ta người nối dõi còn ngươi sẽ giúp ta một chút trong kế hoạch phá Hắc Nguyệt giáo.”

Nói xong hắn ta đi mất, Hồng Nhị ngạc nhiên nhìn hoàng hậu hỏi:

“Ngươi sinh con cho hắn?”

Cố Mạn nhìn nàng nhún vai vẻ mặt bất đắc dĩ nói:

“Hồng Phất Nữ cùng ta thế chất có dính dáng đến nhau thế nên hắn muốn xơi ta, nếu ta không chịu thì em gái cùng gia đình của ta chắc chắn sẽ gặp chuyện.”

Hồng Nhị lắc đầu nói:

“Gia đình ngươi thì hắn có thể làm gì được họ, bây giờ giáo chủ ta đích thân đi cũng chưa chắc làm gì được lão tổ nhà ngươi.”

Cố Mạn thở dài nói:

“Thế ngươi không tính đến chuyện đợi hắn ta trưởng thành thì sẽ thế nào sao? Với lại ngươi không lạ khi hắn nói với chúng ta nhiều thứ trong khi hắn còn phải sử dụng ngươi sao?”

Hồng Nhị giật mình nói:

“Đúng như thế, hắn ta còn giải luôn khống chế của Hồng Hắc lên ta, tên này không sợ ta cao chạy xa bay sao?”

Cố Mạn ngồi xuống gác chân lên cười nói:

“Ngươi làm nội gián bao nhiêu lâu mà vẫn không hiểu chuyện đó có nghĩa gì sao?”

Hồng Nhị nghĩ mãi không ra thở dài một hơi nói:

“Ta không thông minh như ngươi.”

Cố Mạn nhìn nàng rồi nói:

“Ta cùng ngươi nằm trong cái không gian này, đâu thể lúc nào cũng tỉnh táo được, ai biết hắn có dùng biện pháp gì không chế chúng ta không, còn thân thân nhân của chúng ta nữa, hắn bây giờ với cái mác học trò của ba vị kia thì hắn trong bóng tối làm gì thì cũng khó ai có thể quản được.Chưa kể người không thấy hắn tóm được cả ta giết luôn Lam Hiên ngươi nghĩ hắn hù chơi ngươi sao?”

Hồng Nhị lạnh hết cả người, nàng không thể nghĩ ra Băng Thần lại thâm sâu như thế, nàng ngồi xuống sàn nhà cả người mất hết sức lực.

Băng Thần ra đến ngoài thì Thiên Thư liền hỏi:

“Chủ nhân ta có thể hỏi tại sao ngươi lại nói hết mọi chuyện cho các nàng được hay không?”

Băng Thần mỉm cười nói:

“Bởi vì hai nàng một người rất thông mình còn một kẻ rất ngốc.”

Thiên Thư nhỏ giọng:

“Ta vẫn không hiểu ý của ngài.”

Băng Thần cười nói:

“Tất cả đều do nhân tính mà ra, hai nàng khi được chính miệng ta kể hết mọi việc ra thì sẽ phát sinh thêm việc kẻ thông minh là Cố Mạn sẽ nghĩ thật nhiều, sau đó nàng tự dọa sợ mình.

Kẻ ngốc như Hồng Nhị sẽ bị những thứ ảo tưởng của Cố Mạn hù sợ, cuối cùng ta chẳng cần làm gì vẫn có thể khống chế được cả hai người một cách hoàn hảo, chưa kể sau này khi biết ra không động chạm gì các nàng sẽ rất cảm động phải không, như thế ta không phải vừa không chế được các nàng hiện tại lại khống chế luôn tình cảm trong tương lai của các nàng hay sao.”

Thiên Thư nghe xong thì âm thầm ghi nhớ, sau đó hắn nhàn nhạt nói:

“Ngài sao lại chắc chắn như thế vậy chủ nhân?”

Băng Thần vừa đi vừa nói:

“Đơn giản vì ta đã sử dụng những đòn tâm lý này rất nhiều lần rồi, con người có cảm xúc cùng rất nhiều thứ chi phối thế nên không phải ai cũng sẽ biết được những chuyện này.

Sự khác biệt giữa người thao túng cùng kẻ thao túng cực kỳ mong manh, nhưng việc gì cũng thể quen tay sẽ dễ làm cùng an toàn hơn rất nhiều, huống chi Hồng Nhị phản bội ta thì cũng chẳng có vấn đề gì cả, bởi ta tính hết cả rồi.”

Thiên Thư sau đó không hỏi gì nữa còn Băng Thần thì nhanh chóng làm bữa tối, hôm nay nhà có nhiều người thế nên việc của hắn ta cũng nhiều hơn hẳn so với mọi khi.Vì biến cố sắp xảy ra thế nên các nàng trong bữa cơm cũng ăn không ngon, Băng Thần thấy thế nhẹ giọng nói:

“Các ngươi yên tâm ta đã có cách rồi, cứ ăn no bụng chờ mấy hôm nữa ta cho các ngươi biết Hắc Nguyệt giáo đã chạm sai người rồi.”

Lý Tầm Yên nhìn Băng Thần vui vẻ nói:

“Ngươi có cách rồi sao?”

Băng Thần gật đầu vui vẻ nói:

“Ta nói ngươi còn không tin sao, chút nữa mang ta cùng Âm Thiên Tân lão sư đi gặp cha ngươi, một lần nữa ta muốn chính tay mình bóp nghẹt Hắc Nguyệt giáo.”

Lý Tầm Yên cười nói:

“Hay chúng ta đi gặp cha trước đi.”

Băng Thần lắc đầu nói:

“Ngươi gấp thì cũng phải cho ta ăn cơm đã chứ.”

Bữa cơm không khí sau đó lại sôi động hẳn lên, Băng Thần đã nói thì họ sẽ tin tưởng vô điều kiện, sau bữa cơm Băng Thần cùng Âm Thiên Tân được mang trực tiếp đến phòng riêng của Lý Thiên Vương, Nguyệt Nga cũng nét mặt không tốt lắm đi theo sau, trong giáo phái ra kẻ phản bội làm cho nàng hết sức tức giận.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.