Thú Tu Thành Thần

Chương 1090: Chương 1090: Nhảy lên Vũ Tướng - Cám ơn cái gì?




Băng Thần vui vẻ mở bảng chỉ số ra xem, mỗi lần Ngộ Đạo tu vi của hắn đều tiến cực nhanh, đã thế may mắn hắn sáng tạo ra Tinh Không Chiến Kỹ, rồi còn lãnh ngộ thành công Thượng Thần Tinh Không Đạo. Thực sự hắn khá mong ngóng xem rốt cuộc thực lực của mình hiện tại mạnh tới đâu.

Tính danh: Băng Thần

Thực lực: Vũ Tướng Ngũ Trọng

Huyết mạch: Tinh Không Thần Hồ (??????)

Thể chất: Tinh Thần Thập Vĩ Hồ (??????)

Đẳng cấp: 37

Lực lượng: 102 triệu

Tốc độ: 102 triệu

Trí lực: 100

Thiên phú: Không rõ

Hồn lực: Sáng Thế

Pháp lực: 99 triệu

Mị lực: 2000 (ảnh hưởng đến hình ảnh bản thân trong mắt kẻ khác sắc đẹp +khí chất +gia thế)

Tín ngưỡng lực: Vũ Trụ Thần Nhân ( Được ít nhất 1/10 toàn vũ trụ hâm mộ) ( Tăng sức mạnh thể chất 100% trong chiến đấu, tạo áp lực tinh thần cho đối thủ).

Nguyên tố: Kim, Mộc, Thủy, Hỏa, Thổ, Băng, Lôi, Phong, Ám,

Tuổi thọ: 10 Vạn

Danh hào: Sáng Chế Thần ( không chịu bất cứ áp chế nào dưới cấp đối thủ chịu 100% áp chế, đối thủ bằng cấp chịu 50% áp chế)

Lần này ngộ đạo lại tăng hẳn một đại cảnh giới chiến lực cũng tương đương Vũ Tôn, nếu thủ đoạn của hắn bày ra hết thì chỉ cần không phải Vũ Thần hiện thân thì vẫn còn cách để lui thân, huống chi trong thời gian đối chọi với Trần gia nếu luyện ra được Vũ Tôn Đan với Vũ Thánh Đan thì tốt.

Đáng nhẽ hắn định đợi một thời gian nữa rồi lợi dụng nguyên khí dày đặc của Đế Vương Tinh để luyện đan thế nhưng hắn phát hiện phải nhanh chóng ra tay, chỉ khi hủy diệt được Băng gia thì hắn mới coi như thảnh thơi, Băng Ngọc Hàn cũng có thể thâu tóm hoàn toàn công hội.

Như thế cả trong Thiên Đạo lẫn ngoài thực tại đều không còn nhiều rắc rối, còn hiện tại thì hắn ta luôn lo lắng Băng Vương làm liều, đặc biệt là khi hắn tới Đế Vương Tinh thì trong nhà càng không có người nào lo liệu. Trong quá khứ từng mắc phải lỗi này vài lần rồi, thế nên Băng Thần lần nhất quyết không để cho sai lầm lập lại.

Sáng hôm sau

Khi ánh bình minh chiếu sáng khắp muôn nơi thì Băng Thần cuối cùng cũng hoàn tất, đứng lên hắn nhìn khắp mọi vật đều cho hắn cảm giác thân thuộc đến lạ thường. Nhìn Lâm Khôn ở đằng xa Băng Thần khẽ giọng hỏi:

“Từ tối qua đến giờ các nàng có trở lại không?”

Lâm Khôn lắc đầu khẽ giọng:

“Dạ không thưa thiếu gia.”

Băng Thần gật gù:

“Thế ngươi kêu người giúp ta dọn một bàn ăn ra, đợi chút nữa các nàng đi ra khỏi trò chơi thì có thể dùng bữa ngay.”

Lâm Khôn khẽ gật đầu:

“Ta sẽ làm ngay thưa thiếu gia.”

Trong lúc Băng Thần đang thảnh thơi thì toàn bộ Thiên Vương Tinh đều náo loạn cả lên, nguyên một hành tinh toàn bộ mọi người đều bất tỉnh nhân sự, điều lạ lùng nhất là dù cho có rất nhiều người do thế bị thương bởi các loại tai nạn nhưng không có một ai bị thương cả.

Cuối cùng cả buổi sáng không có ai đi ra khỏi Thiên Đạo cả, Băng Thần dùng bữa sau đó dặn dò Lâm Khôn:

“Các nàng chừng nào về thì nói ta có việc phải đi ra ngoài một thời gian, có thể mất một thời gian mới quay trở lại.”

Băng Thần lao vút ra ngoài tới khách sạn Hồng Diễm đang ở trọ, bước vào trong phòng thì thấy nàng đang nằm ngủ trên giường hai mắt lim dim có vẻ cũng sắp tỉnh, cùng là người tu luyện nên cảm nhận được khí tức của hắn nàng liền tỉnh dậy:

“Hôm nay tới đây làm gì thế?”

Hắn ngồi xuống nhẹ nhàng kéo nàng vào lòng rồi nói:

“Ta ghé qua nhà của gia gia để hắn hành đồng, ngươi cũng bắt đầu hành động đi là vừa, còn Trần gia thì ta sẽ trực tiệp đi xử lý. Đảm bảo ít nhất trong thời gian này họ đừng mong có thể phân tâm ra để giúp cho Băng Vương, lần này phải dứt khoát để cho trên Thiên Vương Tinh chỉ còn một cái Băng gia đại tộc.

Ngươi có làm thì làm cho cẩn thận đừng để liên lụy đến mình, tốt nhất phải đổ tất cả mọi thứ lên đầu Băng gia, nếu có chuyện thì trả thù xong ta cũng không thể vui vẻ. Đời ngươi vì hắn chịu đủ khổ rồi, rồi còn ta cũng vì ngươi chịu khổ không ít nên ngươi phải sống thật tốt để trả lại cho ta.”

Hồng Diễm uốn éo:

“Ngươi rời đi đến bao giờ trở lại?”

Băng Thần khẽ giọng nói:

“Theo tính toán của ta thì không quá một tháng Băng gia sẽ vỡ tan, thế nhưng để chắc chắn thì ta sẽ giữ lấy Trần gia trong vòng một tháng hơn đề phòng gặp trắc trở khiến Băng gia cầm cự lâu hơn bình thường.”

Hồng Diễm sờ xuống đũng quần của Băng Thần khẽ xoa, có nàng kích thích tiểu đệ của Băng Thần liền biến hóa thật nhanh, nàng ngước mặt nhìn hắn:

“Băng Thần, ta muốn, cho ta có được không.”

Băng Thần nắm lấy nhũ phong to lớn của nàng cười mắng:

“Ngươi cái yêu tinh, bộn gia thanh toàn cho ngươi.”

Thiên nhân giao hòa, hai người đại chiến cả ngày mới xong, đến tối nhân lúc Hồng Diễm mệt mỏi thiếp đi thì hắn ta mặc quần áo rồi rời đi. Phương hướng là Bắc Băng tổ địa nơi nhà họ ngoại của hắn đặt trụ sở, không cần thông qua cảnh vệ hắn phóng thẳng vào bên trong nhà chính.

Băng Hoàng nhanh chóng đi ra, thấy cháu trai liền lên tiếng hỏi:

“Ngươi đi về tổ địa làm gì?”

Băng Thần nheo mày nói:

“Ta có kế hoạch hủy diệt Băng gia cần ngài phối hợp.”

Băng Hoàng trợn mặt:

“Phá hủy Băng gia?”

Băng Thần gật đầu nghiêm túc nói:

“Cái này cần gia gia huy động lực lượng trong tộc giúp đỡ.”

Băng Hoàng nhíu mày:

“Chỗ này không phải nơi nói chuyện, hai chúng ta đi vào trong thư phòng rồi bàn tiếp.”

Vào trong thư phong của Băng Hoàng giăng đủ loại kết giới sau đó Băng Hoàng mới lên tiếng:

“Giờ ngươi nói cho gia gia biết ngươi lấy đâu ra tự tin phá hủy Băng gia?”

Băng Thần mỉm cười nói:

“Thực ra ta không hề thiếu thực lực đó từ lâu rồi, có thể ngài không biết chứ ta hiện tại là con rể của Chiến Vũ gia tộc, không biết ngài đã nghe nói đến Chiến Vũ gia của Đế Vương Tinh chưa?”

Băng Hoàng giật mình sau đó cười to:

“Cháu ta giỏi lắm, có điều nếu đã là Chiến Vũ gia thì cần gì gia gia giúp ngươi, cho đại một cái Vũ Thánh xuống đây cũng đủ để cho một trăm cái Băng gia ăn đủ.”

Băng Thần cười gằn:

“Như thế thì Băng Vương coi như bị trừng phạt nhưng vẫn quá nhẹ nhõm, ta muốn hắn nếm trải mọi đau khổ trên đời đến mức không chịu được phải quỳ gối trước mẹ ta. Ngài có biết một đồng minh khác của chúng ta lần này là ai không, nếu ngài đoán được thì ta thật sự không còn gì để nói.”

Băng Hoàng thầm nghĩ một lát rồi nói:

“Là cái nào đại gia tộc phải không?”

Băng Thần lắc đầu khẽ giọng:

“Một cái đại gia tộc có gì ghê gớm, người giúp ta lần này chính là Hồng Diễm, ngài đoán xem khi Băng Vương biết chuyện mình bị nàng phản bội tổ nghiệp đi tong cảm xúc sẽ thế nào không?”

Nhìn nụ cười như ác má của cháu trai thì Băng Hoàng cũng phải rùng mình một cái, nuốt một ngụm nước bọt hắn nheo mày nói:

“Tại sao nàng ta lại phải giúp chúng ta phá hủy Băng gia?”

Băng Thần nhấp nhẹ ngụm trà thấm giọng rồi nói:

“Cũng nhờ Băng Vương cả, hắn ta có Trần Gia Di rồi nhưng cảm thấy mình với Trần gia chưa đủ gắn kết, huống chi nhánh thế lực của Trần Gia Di và nhánh thế lực gần Hồng gia tại Trần gia đều trong tình trạng hấp hối. Băng Vương cũng lập tức chuyển hướng sang Nhị tiểu thư của Trần Gia Linh của Trần gia muốn tiến tới.

Thế nhưng để có thể danh chính ngôn thuận thì cái nhị tiểu thư kia làm sao lại chịu làm bé, muốn nàng làm lớn thì chỉ có một cách. Băng Vượng lại thật sự chịu chơi khi hạ độc từ mấy năm trước cho cả hai mẹ con Hồng Diễm, cuối cùng vì cứu chính mình và con trai nàng phải tìm tới ta.”

“Ầm”

Băng Hoàng vỗ mạnh xuống bàn một cái vẻ mặt tức giận:

“Băng Vương điên rồi, làm sao có thể làm ra chuyện như thế cơ chứ.”

Băng Thần nhàn nhạt cười nói:

“Không có gì là không thể, thậm chí ta thấy như thế mới đúng với tính cách của Băng Vương, ta với mẹ còn bị truy sát nhiều năm như thế. Nếu không có hắn đồng ý thì còn lâu Hồng Diễm mới có thực lực tạo ra nhiều vụ ám sát như thế, có điều ta cũng phải cảm ơn hắn rất nhiều nên lần này ta sẽ tha mạng cho hắn.”

Băng Hoàng nghe xong không hiểu:

“Ngươi cám ơn hắn cái gì?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.