Thú Tu Thành Thần

Chương 456: Chương 456: Nhị nữ tới ở




“Phù “

Băng Thần thở dài một hơi, cuối cùng sau một thời gian dài mệt mỏi hắn ta đã quét sạch bầy quái vật cuối cùng, nở nụ cười mãn nguyện hắn mở bảng chỉ số của mình lên.

Nhân vật: Thần Băng (Cấp 600) (Chiến lực: 8 triệu)( Nguyền rủa Phong Ấn)

Danh hiệu:Không

Exp: 120/ 10000

Huyết mạch: Không

Chức nghiệp: Luyện Ngục Mục Sư

Sinh lực: 20 vạn

Lam: 7 vạn

Công kích: 1 vạn

Phòng thủ: 4 vạn

Tốc độ: 1 vạn

Trí lực: 5000

Thể chất: 5000

Kĩ năng:

- Phục Sinh.

- Liên Kết Sinh Mệnh.

- Kiểm Soát Thời Gian.

- Né tránh Hoàn Hảo (Nội tại)

- Vận Mệnh Con Cưng (Nội tại)

- Luyện Ngục Sinh Mệnh ( Nội tại)

- Sinh Mệnh Nguyền Rủa ( Bị động)

Trang bị: Hận Thiên Sáo Trang ( Siêu Phàm)

Sủng thú: Không

Hơi lắc người một cái Băng Thần bị đá ra khỏi Tân Sinh, vừa ra khỏi Tân Sinh thì thấy mấy cô nàng bao quanh mình, Hoàng Kim Liên nắm vai hắn lúc lắc hỏi:

“Ngươi rốt cuộc làm sao làm được chuyện đó?”

Băng Thần biết nàng nói về chuyện gì, hắn ta cười khổ nói:

“Các ngươi bình tĩnh lại nghe ta kể từ đầu đến đuôi.”

Hoàng Kim Liên buông tay ra nghiêm túc ngồi xuống nói:

“Rồi đó ngươi kể đi.”

Băng Thần cũng ngồi xuống sau đó chậm rãi vào câu chuyện:

“Các ngươi cùng ta dịch chuyển đến chủ thành thế nhưng có lẽ các ngươi không để ý chứ ông lão dịch chuyển chúng ta khi chưa hoàn tất thì pháp thì gãi mông một cái, lúc đó ta đã liên tưởng có chuyện không bình thường sẽ xảy ra với mình.

Ai ngờ được chuyện đó lại thực sự xảy ra, ta được dịch chuyển đến một toàn thành rộng lớn bao la, các kiến trúc thì cực kỳ hùng vĩ, lúc đầu tiên ta đi sai hướng mất đến tận hai tiếng nhưng chưa ra khỏi thành, lần thứ hai thì chỉ mất một tiếng đã ra ngoài.”

Hoàng Kim Liên hối thúc:

“Mấy cái đó không quan trọng, quan trọng là ngươi làm sao lại có lãnh thổ?”

Băng Thần liếc nàng một cái nhẹ giọng nói:

“Cái gì cũng phải có đầu có đuôi ngươi cứ từ từ.”

Lấy cốc nước nhấp nhẹ một cái để thấm giọng hắn bắt đầu kể tiếp:

“Ta bắt đầu đi ra ngoài thành thì thấy một thảo nguyên rộng lớn, nhưng sau khi bị một con báo tấn công ta đã nhận ra tất cả chỉ là ảo ảnh, ngưng tâm tĩnh thần sau đó ta xóa đi ảo cảnh rồi quyết chiến với bầy báo.”

Hoàng Kim Liên ngạc nhiên hỏi:

“Bầy báo? Ta tưởng chỉ có một con?”

Băng Thần mỉm cười nói:

“Thật sự thì chỉ có một còn Báo Vương nhưng nó có kỹ năng kêu gọi chủng tộc, chẳng nhẽ các ngươi không thấy thông báo diệt cả chủng tộc do ta làm ra.”

Hoàng Kim Liên lắc đầu nói:

“Chúng ta thấy chứ nhưng tưởng ngươi chỉ kết liễu con cuối cùng của loài nào đó.”

Băng Thần cười khổ nói::

“Ta may mắn nhưng mọi chuyện nào đầu có dễ dàng như thế, tan giết không biết bao lâu thì mới hết, sau đó ta tích lũy sát thương tiêu diệt báo vương, lúc lục bảo rương thì phái hiện một cái ấn ký sau đó thì ta trở thành người sở hữu Ám Ma thành.”

Hoàng Kim Liên gật đầu nói:

“ Ngươi kể nãy giờ thì ta đã hiểu chuyện gì xảy ra rồi, sau đó thì sao nữa?”

Băng Thần cười khổ nói:

“Sau đó ta cũng từ trong bảo rương đó rút ra một cái nhiệm vụ, nói chung là ta sẽ bị đá ra khỏi Ám Ma thành cho đến khi nào đạt cấp 1000, ngày mai ta sẽ được truyền tống tới một tòa thành khác.”

Hoàng Kim Liên lắc đầu nói:

“Ta cảm giác nơi đó sẽ rất tốt để thăng cấp sao ngươi không ở lại mà lãnh nhiệm vụ kia làm gì?”

Băng Thần cười khổ nói:

“Nhiệm vụ quyên trục ban phát nhiệm vụ ngẫu nhiên, một khi đã trúng rồi thì bắt buộc phải nhận.”

“Khá xui cho ngươi.”

Băng Thần quay đầu về hướng âm thanh vang ra thì thấy một gương mặt quen thuộc, không phải hai cô cháu Phạm Thiên Hà và Phạm Thiên Hương thì còn ai, người nói lúc nãy thì đúng là Phạm Thiên Hà.

Băng Thần ngạc nhiên hỏi:

“Sao lão sự lại ở đây?”

Phạm Thiên Hà mỉm cười nói:

“Không làm giáo viên nữa thì ta không thể nào ở khu nhà ở của giáo viên nữa, thế nên ta chuyển đến đây ở, ngươi không chào đón ta sao Thần Băng.”

Băng Thần mỉm cười nói:

“Nhiệt liệt hoan nghênh là đằng khác, có Thiên Hà lão sư vào ở thì mọi người chắc sẽ rất vui.”

Phạm Thiên Hà mỉm cười nói:

“Ta không già quá đâu, đã ở chung thì các ngươi đừng gọi ta cô cô hay lão sư nữa.”

Hoàng Tụ gãi đầu mỉm cười nói:

“Thế chúng ta gọi ngài là gì?”

Phạm Thiên Hà cười nói:

“Các ngươi cứ gọi ta tỷ tỷ là được.”

Phạm Thiên Hương hỏi:

“Còn ta cũng phải gọi như thế sao?”

Phạm Thiên Hà gật đầu nói:

“Đúng thế nhưng nếu có mặt người ngoài thì cứ gọi ta như bình thường, nếu không ta sợ ngươi sẽ ăn đòn mất.”

Băng Thần cảm giác hình như ông trời đang giúp mình thì phải, kế hoạch lại phải thay đổi rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.