Thú Tu Thành Thần

Chương 1019: Chương 1019: Ở rể




Hai người đi khoảng nửa tiếng mới tới nghị sự đường cũng là nơi hắn ta sẽ ra mắt các trưởng lão, đi qua dãy người Băng Thần cảm giác như mình là con thú cảnh mà mấy người đó mang ra để ngắm ngía vậy.

Ở dưới mái hiên không thể không cúi đầu, Băng Thần bỏ qua mấy ánh mắt coi thường lẫn hiếu kỳ thẳng tới trước mắt Chiến Vũ Lan Anh thì dừng lại. Một chút phong tục của Chiến Vũ gia tộc hắn ta cũng biết sơ sơ rồi, dù cho hắn vào ở rể thì nghi lễ cũng không thiếu đi bao nhiêu.

Chiến Vũ Lan Anh khóe môi nở nụ cười hào sảng:

“Chào ngươi ta tên Chiến Vũ Lan Anh sau này sẽ là phu nhân của ngươi. “

Mấy vị trưởng lão của Chiến Vũ gia nhìn vẻ bất ngờ của cả Băng Thần cũng như khách khứa thì không khỏi vuốt mặt một cái. Ai ngờ được Chiến Vũ Lan Anh sẽ nói ra lời ngớ ngẩn như thế, nàng nói vậy chả khác nào nói cho người ta biết nàng cưới một người nàng còn chẳng biết tên.”

Mấy vị công tử của thế gia khác thì mặt đen hơn đáy nồi, các nàng theo đuổi Chiến Vũ Lan Anh đã trăm năm nhưng chưa ai thành công. Bỗng nhiên một thằng cha trời ơi đất hỡi không biết từ đâu đi tới thành chồng của người mình thương, chuyện hài hước đầy bi thương này họ làm sao chịu được.

Băng Thần phì cười, cô nàng này quả thật quá hài hước, hắn cũng cười đáp:

“Ta tên Băng Thần sau này sẽ là phu quân của ngươi.”

Hai người sau đó thật sâu cúi đầu khấu nhau một cái nghi lễ coi như hoàn thành, Chiến Vũ Lan Anh to giọng hô:

“Hôm nay ngày vui của Chiến Vũ gia tộc mong mọi người nhiệt tình như ở nhà không có gì phải khách khí cả.”

Nhưng lạ lùng thay tiếng chúc mừng lại chẳng vang lên được mấy câu, Băng Thần ngồi cạnh Chiến Vũ Lan Anh khẽ truyền âm:

“Phu nhân hình như uy vong của ngươi có chút vấn thì phải.”

Chiến Vũ Lan Anh chép miệng:

“Phu quân không cần phải cảm thấy lạ lùng, dù sao uy vong một mình ta sao bằng ba người kia được, ngươi chịu ủy khuất một chút. Thực sự ta cũng không nghĩ tới họ lại dám công khai không nể mặt ta như thế, mấy cái tiểu gia tộc kia có lẽ cũng đến lúc chỉnh đốn lại một chút. “

Băng Thần nhìn vào khuôn mặt xinh đẹp của Chiến Vũ Lan Anh hắn cười cười:

“Không chút nào ủy khuất, ngày hôm nay rất tốt.”

Tròng lòng hắn ta thầm nghĩ:

“Bổn thiếu chỉ muốn tu luyện chăm chỉ hết lần này đến lần khác lại có mỹ nhân tự nộp mình, muốn ta làm lá chắn nàng còn chưa đủ tuổi đâu.”

Chiến Vũ Phong Lan khẽ giọng nói:

“Từ giờ phú này ngươi có thân phận là phu quân của Chiến Vũ Lan Anh ta thì dù bọn họ tu vi có cao bằng trời cũng không dám dùng vũ lực với ngươi. Thế nhưng lời ăn tiếng nói ngươi vẫn lên cẩn thận thì hơn, dù sao phái trên bốn đại gia tộc còn tồn tại một cái Hoàng gia thống trị cả hành tinh.”

Băng Thần gật đầu thầm nói:

“Ngươi không cần lo, đừng nghĩ ta tuổi nhỏ thì cái gì cũng không biết.”

Chiến Vũ Phong Lan ngoài gật đầu đồng ý thì chẳng biết làm gì khác, dù sao cũng là nàng lôi hắn vào chuyện này, một người vô tội như Băng Thân nàng không biết hắn có chịu nổi áp lực kinh thiên từ các gia tộc khác không.

Đã thế thà hắn không biết gì thì còn đỡ, đằng này có vẻ hắn ta đã thông qua con đường nào đó tìm hiểu sơ lược về thế cục của Đế Vương Tinh. Khi nàng còn đang suy nghĩ vẩn vơ thì ba thiếu gia của ba cái đại gia tộc đã cầm ly rượu đi tới.

Băng Thần tay khẽ luồn qua eo của Chiến Vũ Lan Anh làm nàng hơi giật mình, hắn ta cau mày khẽ giọng truyền âm:

“ Ngươi cái ngốc cô nương nói một câu ra đã thấy chán tới não, ngươi cứ việc im lặng để ta xử lý, họ hỏi cái gì cũng giả câm giả điếc giúp ta là được.”

Trong chớp mắt sau đó vẻ mặt hắn ta lại tươi cười như nắng hạ bưng lên ly rượu, mấy cái thế gia công tử này có vẻ rất oách nhưng tiệc rượu Thần giới còn khó nuốt hơn thế này. Nhìn có vẻ ghê nhưng thực sự ba kẻ này vẫn chỉ là mấy thằng nhóc vắt mũi chưa sạch lại dám có ý định đến đây kiếm cơm.

Ba người kia thấy tay của Băng Thần đặt sai chỗ thì vô cùng tức giận, đặc biệt Tử Long đại công tử của Tử gia thì vẻ mặt lập tức thay đổi khí tức bao quát, sát khí thì lan tràn. Chiến Vũ Lan Anh tính mở ra khí thể để ngăn cản nhưng ngay lúc này Băng Thần tay lại bóp eo của nàng một cái miệng nhỏ giọng:

“Không vấn đề gì cả.”

Ánh mắt hắn ta nhìn thẳng vào mắt của Tử Long sát khí kinh thiên nổ ra khiến cho cả một đám Vũ Thánh lẫn Vũ Thần đều đứng hình. Chỉ một trong khoảng thời gian một cái chớp mắt ngắn ngủi thôi, thậm chí ít người còn không dám xác nhận xem mình có thực sự trải qua cảm giác vừa rồi hay không.

Tử Long mắt đối mắt với Băng Thần thế nên hắn ta lãnh đủ, cả người hơi choáng váng một chút, thế nhưng bản thân hắn ta cũng không tầm thường rất nhanh lấy lại cân bằng cười nói:

“Vị này công tử may mắn lấy được mỹ nhân như Lan Anh không biết có thể cho tại hạ biết cơ duyên nào để hai người đến với nhau có được không?”

Băng Thần cũng làm như chưa có việc gì xảy ra thản nhiên cười nói với vẻ mặt bất đắc dĩ:

“Ta tuổi nhỏ tu vi lại yếu chắc Lan Anh nàng ấy và ta nhất kiến chung tình, dù sao hai người chúng ta đẹp như thế này nhìn một cái sợ sẽ nhớ cả đời.”

Ngoài Tử Long thì hai vị kia cũng muốn mở miệng nhưng Băng Thần nói một câu thôi thì cả ba liền tắt tiếng chả biết phải nói thêm cái gì. Người ta tự nhận tu vi thấp, tự nhận bản thân tuổi nhỏ quen được Chiến Vũ Lan Anh nhờ nhan sắc, cái đáng chết là Băng Thần vẻ ngoài thực sự đẹp đến quá đáng.

Tử Long tức giận trong lòng nhưng bên ngoài vẫn tươi cười, chỉ có điều vẻ mặt hơi cứng ngắc bởi đáng nhẽ hắn phải nói cái gì đó chứ không phải đứng cười như con đười ươi. Băng Thần thì có vẻ vẫn chưa muốn buông tha liền khẽ giọng nói:

“Tử Long công tử khí thế ngất trời, tu vi lại cao như thế chắc cũng đầy mỹ nhân theo đuổi thê thiếp đủ cả chứ nhỉ? “

Nghe Băng Thần hỏi thì Tử Long nheo mày đáp:

“Nhà ta cũng có vài cái thê thất rồi, không biết còn Băng Thần công tử thì sao?”

Tử Long vừa mở miệng liền bị Băng Thần phá ngay:

“Lan Anh nàng ấy chăm chú tu luyện nữ nhân chắc chắn lòng chiếm hữu không nhỏ, nếu không thì chắc sẽ chọn người như Tử Long công tử rồi làm gì đến lượt ta đúng không. Quả thực quá là may mắn đi, sinh trễ trăm năm tác dụng cũng là có.”

Băng Thần chọt nhẹ vào nỗi đau của ba người đó là theo đuổi nàng ta một trăm năm nhưng không thành công, lời nói tru tâm khiến cho cả ba người tay chân không khỏi run lên vì tức giận. Thấy ba người đã đủ tức giận rồi hắn vỗ vỗ eo của Chiến Vũ Lan Anh khẽ giọng nói:

“Ba vị công tử tiếp tục thưởng thức tiệc, chúng ta qua bên kia đi chúc rượu khách mời, khi khác chúng ta nói chuyện.”

Tử Long cười gượng khẽ giọng nói:

“Băng Thần công tử ngươi cần gì phải vội vàng như thế? “

Băng Thần cười cười thật thà nói:

“Ta tu vi không cao dễ mệt mỏi, chúc rượu rồi còn động phòng, dù sao trưởng bối giao trách nhiệm hoàn thành càng sớm càng tốt chứ. Với lại đâu được như Tử Long công tử năm thê bảy thiếp chỉ cần một người mang thai là được, còn ta sẽ vất vả lắm chỉ có điều lão bà đẹp thế này chắc ta sẽ kiên trì được. “

Băng Thần sau đó ôm eo của Chiến Vũ Lan Anh đi một vòng, chỉ cần hắn nói ra câu nào thì người đối diện liền cứng họng. Tiểu Yến từ đắng xa quan sát lông mày không khỏi thật sâu nhíu lại, nàng không tưởng tượng được ở đây toàn sống vạn năm lão yêu quái sao lại bị một tiểu tử ép đến mức cúi đầu như đà điểu để nói chuyện thế kia.

Nàng cũng không hiểu được khi nãy hắn hỏi mấy cái tin tức kia là đã dự định dùng để đối phó mấy người trong buổi yến tiệc này hay sao. Nếu hắn ta làm được thì quả thật quá tài giỏi, thế nhưng người như thế ở bên cạnh tiểu thư là tốt hay xấu.

Chiến Vũ Lan Anh phải theo Băng Thần nói chuyện hết người này tới người kia tâm thần thật sự có chút mệt mỏi, Băng Thần lại cực kỳ nhạy cảm khẽ giọng nói:

“Ngươi đã mệt thì ngồi xuống nghỉ đi, mấy kẻ kia để ta lo, làm một cái giả phu quân nhưng vẫn phải xứng chức chứ. “

Chiến Vũ Lan Anh sững sờ nàng không nghĩ tới Băng Thần lại còn xử lý tự nhiên hơn cái gia chủ là nàng nữa, hắn ta mới khoảng hai mươi thôi đã có phong thái như thế. Bỗng nhiên nàng ta cảm thấy mình hình như hơi vô dụng thì phải, có điều cảm giác được chở che bảo vệ cũng không tệ cho lắm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.