Thú Tu Thành Thần

Chương 1075: Chương 1075: Ơn nghĩa sâu nặng




Không biết do vô tình hay cố ý Băng Thần khẽ liếc qua Hồng Diễm và Băng Vương mỉm cười, thế cục đã được định sẵn nhưng Băng Vương hiện tại không hiểu đã có chỗ dựa từ trước tại sao Băng Thần lại không đối phó hắn ta, còn có nụ cười kia hắn ta thực sự không hiểu ý nghĩa của nó là gì.

Có điều hai bên đã không có khả năng hòa hoãn, từ trước đến này hắn ra chiêu Băng Mai hai mẹ con chỉ có chịu đựng, bây giờ thời thế đổi thay hắn cũng không than trách gì cả mà trong đầu đang nghĩ tới phải tiếp chiêu như thế nào.

Hồng Diễm đứng bên cạnh Băng Vương khẽ giọng nói:

“Tối nay sinh nhật Ngọc Hàn ta ở lại đây dự, thời gian sau ta sẽ ở bên ngoài du lịch tạm thời sẽ không quay lại Băng gia.”

Băng Vương nhíu mày hỏi:

“Ngươi mới về thăm nhà mẹ để, hiện tại lại muốn đi ra ngoài du lịch?”

Hồng Diễm mỉm cười nói:

“Lão gia ngươi cho nhị muội đi du lịch bên ngoài, tung tích hiện tại không rõ ràng, ta cũng ra ngoài du lịch thì cũng có làm sao.”

Băng Vương biết chất độc trên người nàng sắp phát tác, trong mắt hắn nàng chẳng khác gì một kẻ đã chết cả, hắn ta vung tay vẻ mặt bức xúc:

“Ngươi thích đi đâu thì đi, cái nhà này giờ loạn hết cả rồi, có điều nhớ không được gây rắc rối bên ngoài đấy, ta hiện tại không có tinh lực đi giải quyết đâu.”

Nói xong thì lập tức biến mất tại chỗ, thực ra trong lòng hắn ta ngược lại rất tình nguyện để nàng đi, thậm chí hắn ta còn nghĩ cách để Băng Vũ đi ra ngoài gia tộc. Lúc đó hai người bọn họ dù có chết cũng không ai nghi ngờ tới hắn, giải quyết xong hai người thì hắn có thể tìm cách tiến tới với nhị tiểu thư của Trần gia, khi đó thì Băng Thần đối phó hắn cũng khó khăn hơn phần nào.

Hiển nhiên hắn vẫn nghĩ Cao Thiên Kim chỉ là một cái Vũ Thánh đỉnh phong đột phá đi lên Đế Vương Tinh thôi, Trần gia lão tổ cũng đang ở Đế Vương Tinh thế nên hai người có thể kiềm hãm lẫn nhau, đợi chỉ còn hắn và Băng Thần đấu nhau thì mọi chuyện lại quay về thế cân bằng.

Cả tòa thành trong phạm vi nghìn dặm tu luyện giả không khác nào người mù cả, Thiên Uy còn chưa hoàn toàn biến mất thì kể cả Băng Thần lục giác cũng trở nên giống người bình thường, nếu không phải nguyên lực vận dụng bình thường thì tòa thành này chẳng khác nào bị phàm hóa toàn bộ.

Người khác bắt đầu phải lo lắng cho an nguy của bản thân bởi vì Thần Thức của họ đã không còn cảm ứng được nữa, thế nhưng riêng Băng Thần lại tuyệt nhiên không lo lắng bởi hễ ai có ý độ xấu với hắn ta thì chỉ cần một chút sát khí cũng sẽ bị hắn phát hiện, thậm chí tâm tình hơi chập chờn tỏa ra năng lượng xấu cũng sẽ bị hắn ta cảm ứng ngay.

Đến buổi chiều Băng Thần nhận được điện báo từ mẹ, mở ra coi thì thấy nàng cau mày nói:

“Cô cô của ngươi con gái có sinh nhật, năm nay nàng mới được đi ra ngoài, ngươi thay ta tới dự có được không? Phải biết nàng trước kia........”

Băng Thần gật đầu khẽ giọng:

“Chuyện ngày xua nàng ấy giúp mẹ chạy khỏi Băng gia ta đã biết rồi, ngài yên tâm đi sinh nhật này ta sẽ tới dự, con trai ngài đâu phải loại người không biết nhân nghĩa đâu.”

Băng Mai lại khẽ giọng nói:

“Nghe nói Hồng Diễm có thể tới, ngươi đừng chấp nhặt với nàng mà chỉ để ý cô cô và nghĩa tỷ của ngươi là được rồi.”

Băng Thần gật đầu khẽ giọng:

“Nhịn nàng mười mấy năm còn được làm sao có chuyện trong một buổi tiệc sinh nhật lại xích mích với nàng.”

Băng Mai thấy thái độ của hắn rất tốt liền khẽ giọng:

“Thế thì tốt rồi.”

Chẳng có chuyện gì xảy ra cho đến tận tối, lúc này Băng Thần mới cảm thấy khó chịu khi lục giác cũng thần thức mất tác dụng siêu phàm, đi thang máy mở cửa ra hắn còn chẳng biết có ai đi ra hay không. Cuối cùng bị mấy kẻ chạy như điên xém chút đụng vào.

Đã thế bình thường luôn tránh được mọi thứ nhờ thần thức Băng Thần lại xém chút nữa bị phục vụ đổ một ly rượu lên người, cả một toàn thành người ai cũng có tu vi bỗng nhiên chẳng khác gì người bình thường thì ai cũng làm quen không nổi, chính vì thế hắn cũng không trách họ làm gì.

Băng Mai lại khẽ giọng nói:

“Nghe nói Hồng Diễm có thể tới, ngươi đừng chấp nhặt với nàng mà chỉ để ý cô cô và nghĩa tỷ của ngươi là được rồi.”

Băng Thần gật đầu khẽ giọng:

“Nhịn nàng mười mấy năm còn được làm sao có chuyện trong một buổi tiệc sinh nhật lại xích mích với nàng.”

Băng Mai thấy thái độ của hắn rất tốt liền khẽ giọng:

“Thế thì tốt rồi.”

Chẳng có chuyện gì xảy ra cho đến tận tối, lúc này Băng Thần mới cảm thấy khó chịu khi lục giác cũng thần thức mất tác dụng siêu phàm, đi thang máy mở cửa ra hắn còn chẳng biết có ai đi ra hay không. Cuối cùng bị mấy kẻ chạy như điên xém chút đụng vào.

Đã thế bình thường luôn tránh được mọi thứ nhờ thần thức Băng Thần lại xém chút nữa bị phục vụ đổ một ly rượu lên người, cả một toàn thành người ai cũng có tu vi bỗng nhiên chẳng khác gì người bình thường thì ai cũng làm quen không nổi, chính vì thế hắn cũng không trách họ làm gì.

Đợi Băng Thần đi vào phòng tiệc nhỏ được Băng Ngọc Hàn chọn để tổ chức thì thấy bên trong có rất người muốn được như hắn ta,: trong phòng mọi người khi thấy Băng Thần đế dự thì tỏ ra bất ngờ vô cùng.

Trên tay quà cáp giống như là nghiêm túc tới chứ không phải là có mặt cho qua chuyện, điều này càng khiến một ít người tham dự sinh nhật khó hiểu.

Một phụ nhân thấy hắn liền vui vẻ đi ra, Băng Thần cũng nhanh chóng nhận ra đó là cô cô của mình, hắn đỡ lấy nàng khẽ giọng nói:

“Ta tên Băng Thần rất vui được gặp được ngài, hôm nay sinh nhật Ngọc Hàn tỷ mẹ và ta có chút quà muốn tặng cho tỷ ấy lên quyết định tham gia bữa tiệc ngày hôm nay.

Ngoài ra biết có cộ cô tới dự thế nên mẹ ta muốn hỏi thăm xem ngài sức khỏe dào này thế nào, vì nhà ta mà ngài bị liên lụy thế nên mẹ ta trong lòng mãi vẫn không yên ổn, tiểu bối như ta càng là trong lòng cảm thấy bức rứt khó chịu muốn tận mặt nói cảm ơn ngài một tiếng.”

Băng Ngạn thấy cháu trai lễ độ, ngoan ngoãn thì vô cùng vui mừng nói:

“Vẫn là Mai tỷ dạy con tốt, Băng gia vẫn nợ mẹ con các ngươi rất nhiều, cứu thành công hai mẹ con các ngươi vẫn là chuyện khiến ta đắc ý xuất thời gian qua. Thôi không đứng đây nói chuyện, ngươi nhanh đi theo ta vào trong ngồi chứ ai lại đứng ở ngoài nói chuyện với nhau như thế này.”

Hai người trò chuyện giống như bổ khuyết thông tin cho những người còn không biết rõ việc năm xưa, đang tiếp khách nhân Băng Ngọc Hàn nhìn thấy nghĩa mẫu của mình dắt tay Băng Thần kéo lại gần vị trí thượng tọa thì không khỏi thở ra một hơi nhẹ nhõm.

Nàng ấy khó khăn lắm mới tạo ra cơ hội để nghĩa mẫu ra ngoài, nếu Băng Thần không chịu tới dự hoặc thái độ không tốt thì nàng chẳng biết làm sao cho đúng cả, may mắn thay rõ ràng Băng Thần đã biết chuyện và nhớ rõ ơn nghĩa năm xưa.

Hồng Diễm ngồi sẵn ở một vị trí trên dày bàn dài, Băng Ngạn thấy nàng thì khẽ giọng nói với Băng Thần:

“Hay là chúng ta đi chỗ khác.”

Băng Thần mỉm cười nói:

“Cái này thì không cần đâu, chúng ta cứ ngồi ở đây thôi, với lại ta thấy dường như bữa tiệc sinh nhật sắp bắt đầu rồi, đi đi lại lại lúc này sẽ làm cho Ngọc Hàn tỷ ấy khó xử.”

Quả nhiên không lâu sau Băng Ngọc Hàn quay lại vị trí chủ vị để chính thức bắt đầu bữa tiệc, mọi người cũng ngồi hết vào bàn, Băng Ngọc Hàn to giọng phát biểu:

“Cám ơn mọi người hôm nay đã tới dự sinh nhật của ta, mọi người hôm nay nhất định phải vui vẻ hết mình, để mọi người thoải mái nhất ta đã đặt trước vài trăm bình Ngũ Hành Tửu nổi tiếng của Tửu Thần Tinh, mọi người cứ uống thoải mái.

Nếu có say quá mức muốn tìm một nơi bế quan để luyện hóa dược lực trong rượu hoặc đơn giản là ngủ để đợi tỉnh táo lại thì có thể về phòng của mình để ngủ, cả khách sạn này hôm nay ta đã bao hết nên phòng ốc tùy mọi người sử dụng, còn bây giờ thì mọi người nâng ly chúng ta vào tiệc.”

Lúc này Băng Thần mới để ý cạnh bàn chỗ mình ngồi có treo một chùm chìa khóa liền hiểu nó dùng vào mực đích gì, đối diện Hồng Diễm ngón tay gõ nhẹ lên bàn hai cái rồi nháy mắt cho hắn, dù sao hiện tại nguyên khí hỗn loạn truyền âm không được nên chỉ có thể dùng cách này.

Băng Ngọc Hàn khẽ giọng lên tiếng:

“Hồng Diễm đại phu nhân ngài thấy thoải mái với bữa tiệc của ta chứ?”

Hồng Diễm thu tay lại khẽ giọng:

“Ngọc Hàn tiểu chất chịu bỏ ra số tiền lớn mang Ngũ Hành tửu về đây để tổ chức tiệc ta làm sao dám chệ bai.”

Băng Thần hiểu ý của nàng rồi thế nhưng lúc này nàng quay ra nói chuyên với Băng Ngọc Hàn rồi nên cũng không hồi đáp lại, mà lúc này Băng Ngọc Hàn quyết định nói chuyện với người mình cực kỳ không ưa như Hồng Diễm để nghĩa mẫu có thể vui vẻ nói chuyện cùng Băng Thần.

Nàng liên tục cùng Hồng Diễm cạn ly, nàng sợ chỉ cần ngưng nghỉ ít lâu Hồng Diễm kiếm chuyện làm nghĩa mẫu không vui thì nàng nỗ lực từ đầu coi như thất bại.

Tới cuối buổi tiệc nàng gần như mờ mắt rồi, Băng Thần nhìn thấy nàng như thế liền có chút nể phục người con gái này, đối với nàng ân nghĩa của Băng Ngạn sâu tựa như núi mới có thể khiến nàng làm nhiều như thế.

Kể cả lần trước bất chấp nguy hiểm đứng ra khuyên hắn cũng là do tâm nghĩ tới Băng Ngạn, quả thật trên đời người như nàng cũng coi như hiếm thấy, sống trong vũng bùn Băng gia nhưng đóa hoa sen như nàng vẫn tỏa sáng rực rỡ mà không ních chút mùi dơ bẩn của bùn lầy.

Nàng sống rất đúng với câu:

“Gần bùn mà chẳng hôi tanh mùi bùn.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.