Hai người đùa giỡn một chút nữa thì cũng đã xuất hiện một số thứ Băng Thần và các nàng cần, tất nhiên hắn ta không hề tiếc tiền khi mua hết tất cả, Tống Thiên Lệ thấy hắn ta mua vô tội vạ như thế thì lên tiếng nhắc nhở:
“Ngươi nhiều tiền tài thật đấy thế nhưng tiêu xài như thế này thì không ổn chút nào đâu, dù sao thì tiền mua trang bị sau này cũng sẽ rất tốn kém, cứ như thế này thì đến lúc quan trọng người sẽ bị khựng lại rất nhiều.”
Băng Thần cười nói:
“Ngươi lo lắng chuyện đó thì sai rồi, chỉ số may mắn của ta quá cao thế nên trang bị rơi ra như lá mùa thu thế nhưng ta ít khi trang bị vào bởi vì trang bị cũ của ta đáng sợ hơn rất nhiều, chỉ cần lên cấp 4200 thì mọi thứ sẽ quay trở lại quỹ đạo ban đầu mà nó vốn như thế.”
Tống Thiên Lệ im lặng không nói gì cả thì Băng Thần đành phải nói thêm để thuyết phục nàng:
“Ở thế giới bên dưới ngoài đưa tiền cho Thiên Nữ cùng mấy lão bà thì kim tệ của ta gần như chẳng dùng để làm gì, thậm chí trong quá trì tu luyện ta đã tiêu rất nhiều để thưởng cho thành viên trong công hội và chỉ nhận lại một ít tiền từ việc người khác mua trang bị trong kho nhưng ta đã có dư đến vài ngàn tỷ kim tệ.”
Cô nàng càng nghe thì càng thấy hư cấu nhưng nàng biết chắc hắn ta không nói dối bởi vì nàng có thể trực tiếp hỏi Thiên Nữ và Hồng Hạ để biết sự thật, nhưng nàng có nghe tới chuyện hắn ta kiếm kim tệ rất kinh khủng có điều khó có thể tưởng tượng được con số vài ngàn tỷ.
Cô nàng nhìn hằn rồi hỏi:
“Ngươi chỉ bằng nội tại tăng vài lần tiền mà thôi sao lại kiếm được nhiều thế.”
Băng Thần thản nhiên nhún nhẹ vai rồi nói:
“Càng cấp cao càng nhiều tiền chưa kể Sủng thú của ta tiến cấp ngang với ta thế nên chỉ cần kiêm một nơi quái vật hồi sinh liên tục rồi cho chúng nó ra đó luyện tập liên tục thì ngươi nghĩ với khả năng tàn sát của vài ngàn mạng của quái vật trong một chiêu thì tiền sẽ về bao nhiêu.”
“Ù, chả sao mấy người cấp cao lại nhiều kim tệ như thế.”
Nàng ta gật đầu xuýt xa khiến Băng Thần cười khổ bởi rõ ràng cô nàng tìm hiểu rất ít về những thứ trong Tân Sinh, có rất nhiều thứ ở cấp cao mà nàng không biết và phải để cho hắn nhắc khá nhiều rồi, nhưng nàng còn trẻ mà phải lo quá nhiều việc cùng một lúc như thế thì cũng không thể trách nàng được.
“Tới rồi “
Băng Thần bỗng nhiên trở nên nghiêm túc khiến cho Tống Thiên Lệ hơi giật mình, nàng nhìn xuống dưới sàn đấu giá nơi mà Băng Thần đang quan sát thì thấy rất nhiều vũ giả cấp cao đã vây quanh khu vực đấu giá, như thế này chỉ có thể nó là món áp trục quý giá nhất thế nên mới khiến họ cẩn thận như thế.
Những người còn ở lại đến cuối cùng cũng đều tập trung hết vào thứ sắp được đưa lên, bọn họ hiểu được giá trị của nó nếu đưa vào tay người phù hợp sẽ như thế nào, với lại bọn họ nhất định không được để thứ này rơi vào tay của một người dù cho bỏ ra cái giá như thế nào nữa.
Băng Thần tất nhiên cũng biết được chuyện đó, hắn ta ghé tai Tống Thiên Lệ nhỏ giọng nói:
“Chút nữa ngươi giúp ta kêu giá, những người đi theo chúng ta đã biết ta ở đây thế nhưng chủ tử của bọn chúng ở đây thì còn lâu bọn họ mới được đi vào, nhưng ta nghĩ khi họ nghe thấy giọng ta thì sẽ nhận ra.”
Tống Thiên Lệ gật đầu nói:
“Mỗi lần kêu giá ngươi chỉ cần ra hiệu là được không cần lên tiếng.”
Băng Thần nhẹ giọng nói:
“Ngươi cứ lên giá một cách triệt để không cần phải tiếc, bất cứ giá nào ta cũng phải sở hữu được chiếc dây chuyền kia, nếu có nó ta đảm bảo một mình ta cũng có thể giết mười con boss cùng cấp một cách đơn giản.”
Tống Thiên Lệ nhìn xuống dưới những người đang chuẩn bị nheo mày lại, Băng Thần giải phong ấn cách âm của căn phòng rồi nói câu cuối:
“Nhớ kỹ là không được tiếc tiền đâu đấy.”
Tống Thiên Lệ gật đầu nói:
“Chút nữa ngươi có thể giúp ta một chuyện khi ta hoàn thành chuyện này không? “
Băng Thần cười nói:
“Chúng ta bây giờ là đồng bạn sống chết có nhau ta không giúp ngươi thì giúp ai, trừ khi chuyện đó ta không thể làm được thì chịu thôi chứ nếu ta làm được thì sẽ giúp ngươi hết mình.”
Tống Thiên Lệ quay mặt đi chỗ khác rồi nói:
“Quân tử nhất ngôn tứ mã nan truy.”
Băng Thần cười nhạt thản nhiên nói:
“Ta không phải quân tử thế nhưng ta hứa thì sẽ làm.”
Kết giới âm thanh hoàn toàn biến mất thì Băng Thần ngâm mồm lại, hắn ta lặng yên quan sát xuống phía dưới, công ta chuẩn bị lúc này cũng đã hoàn tất, một cô gái thật xinh đẹp đi lên bên trên khán đài trong sự reo hò của những người khách đấu giá.
Điền Huệ và Điền Lan lúc này cũng đi vào, hai nàng tính cất tiếng nói nhưng Băng Thần quay đầu lại ra hiệu im lặng, hai cô nàng rất chuyên nghiệp thế nên quyết định chỉ đứng yên quan sát, cô gái xinh đẹp cười duyên dáng sau đó đi lại gần chiếc khay được phủ một tấm lụa.
Mọi người ai cũng cần thứ ở phía dưới đó, cô gái lúc này mới lên tiếng:
“Ta thì chắc mọi người cũng biết rồi thế nên không cần phải giới thiệu nữa, món đồ phía dưới lớp lụa này thì Hạ Oánh ta chắc cũng không cần giới thiệu thì mọi người cũng biết được nó có cái gì rồi, thứ này giá trị như thế nào thì chắc các vị còn rõ hơn cả ta.
Vật vừa quý hiếm lại vô cùng hữu dụng như thế này thì cái giá khởi động cũng không thể bình thường được, hôm nay ta sẽ để giá khởi động là mười tỷ mỗi lần tăng không dưới một trăm triệu, mọi người chắc không có ý kiến gì chứ nhỉ.”
Ngay lúc này nàng nháy nhắt một cái chân khẽ quét qua khiến cho người ta có cảm giác có thể nhìn thấy thứ mà nam nhân nào cũng muốn nhìn thấy, chiếm đầm xẻ dọc hai bên khiến cho đôi chân dài của nàng càng thêm quyến rũ.
Băng Thần thì quá quen với cái trò này rồi thế nên chẳng thèm nhìn bởi vì cũng chẳng thấy gì cả, một người cũng có vẻ đã mất kiên nhẫn lập tức to giọng báo giá.
“10 tỷ 500 triệu “
“ 10 tỷ 900 triệu “
“11 tỷ “
......
Mọi người liên tục báo giá và khi Tống Ảnh Liên chuẩn bị báo giá thì Băng Thần vỗ nhẹ đùi nàng một cái sau đó viết lên:
“Đợi khi số tiền báo giá đạt tới đỉnh điểm thì chúng ta báo giá cũng không muộn.”
Tống Ảnh Liên cắn môi bởi vì hắn ta làm cái hành động nhắc nhở khiến nàng hơi ngượng, nếu hắn ta cố ý thì đã đành đằng này rõ ràng tên này vô ý hoàn toàn, mấy nữ nhân của hắn cũng đã có nói tên này khi không đề phòng thì rất hay làm theo thói quen mà không suy nghĩ gì cả.
Đợi được một lúc thì Băng Thần lại vỗ nhẹ một cái rồi viết lên:
“Tăng hẳn 1 tỷ.”
Tống Ảnh Liên to giọng báo giá:
“21 tỷ “
Bỗng nhiên có người nâng một tỷ khiến cho những người tưởng giá đã đạt hết mức lại được một phen đắn đo, những người kia sau này quan trọng thật thế nhưng bọn họ bây giờ có thể chờ đến khi những thứ đồ giải phong xuất hiện nhiều hơn.
Tiêu hơn 20 tỷ vào một sợ dây chuyền đã quá mức điên rồ, chưa kể thời gian giải phong mỗi ngày chỉ có hai tiếng thì quá mức đáng tiếc, lâu chủ thấy có người gây ra đột biến để chặn giá cả lại thì nhíu mày lại thế nhưng có một nam nhân ngay lập tức lên tiếng.
“Mọi người phải đấu giá tiếp bời vì mọi người biết tuy căn phòng đó vang ra âm thanh của nữ nhân thế nhưng ta biết người trên đó là ai, hắn ta là người mà tất cả chúng ta muốn ngăn cản Vương Minh đại đế.”
Băng Thần vẫn im lặng thì người thanh niên ngay lập tức nói:
“Người của ta đã bám theo hắn ta từ phòng trọ tới tận đây nhưng chỉ không rõ ngươi đi đâu nữa, thế nào ngươi sao lại trốn tránh như thế.”
Lúc này Băng Thần thở dài một tiếng rồi nói:
“Ngươi tên Vũ Thuần Phong đúng không, ta tuyên bố ngươi kết cục chỉ có một đó là chết, cả gia tộc của ngươi cũng sẽ diệt vong ta thế bằng cả linh hồn của mình, ngươi sẽ phải trả giá vì sự phá hoại của mình.”