Dương Liệt há hốc mồm, mọi chuyện diễn ra quá nhanh đến tận khi Băng Thần rời đi thì hắn ta mới kịp phản ứng, hắn nhìn Băng Thần hỏi:
“Người vừa nãy là anh trai ngươi sao?”
Băng Thần gật đầu nói:
“Đúng thế “
Dương Liệt vui vẻ nói:
“Quá ngầu, không hổ danh người đã để lại kinh nghiệm cho ta hết kiếp cô đơn.”
Phạm Thiên Hà nhìn Băng Thần hỏi:
“Thần Băng ngươi làm sao lại có thể để huynh ấy đến Tân Sinh vậy, ngươi không phải nói huynh ấy cũng than gia Tân Sinh nhưng ở hành tinh khác hay sao?”
Băng Thần mỉm cười nói:
“Hôm qua lúc ra ngoài chuẩn bị đồ ta ngứa tay giết vài con quái cuối cùng rơi ra một món đồ có khả năng triệu hồi một người chơi khác trong Tân Sinh với cấp độ của mình, nếu mọi người để ý kỹ thì cấp độ của huynh ấy bằng ta.”
Một người gần đó nói:
“Đúng thế ta có quan sát sơ qua bảng chỉ số thấy đúng thế thiệt.”
Phạm Thiên Hà vui vẻ hỏi:
“Sao ngươi không để huynh ấy làm thịt luôn mấy tên còn sót, với lại giải quyết đám quân đang áp sát thành không phải càng tốt hay sao?”
Băng Thần mỉm cười nói:
“Nếu thế thì nghịch thiên quá mức rồi thứ kia chỉ giúp huynh ấy suốt hiện một thời gian rất ngắn ở đây thôi, nhưng mọi người yên tâm huynh ấy vẫn sẽ sẵn sàng giúp không cần lý do khi được triệu hồi tới.”
Phạm Thiên Hà mỉm cười nói:
“Bây giờ chỉ còn sốt lại tàn quân thôi mọi người tiến lên don dẹp bọn họ nào.”
Băng Thần mỉm cười nói:
“Mọi người cứ nhảy thẳng từ vách núi xuống đi ta đảm bảo không ai chết cả.”
Nói xong hắn quay sang nói với Dương Liệt:
“Buff bất tử cho một vài người đi sau đó ta sẽ hồi máu đầy cho mọi người.”
Dương Liệt mỉm cười nói:
“Được, mọi người theo ta lao xuống làm thịt đám chết tiệt kia nào.”
Sau đó tất cả mọi người từ trên sườn dốc chạy xuống có những người thì trực tiếp nhảy xuống dưới luôn, nhưng dù theo cách nào thì địa hình quá dốc gần như thẳng đứng thì cuối cùng bọn họ cũng giống như tự sát vậy.
Ống máu trắng xóa nhưng không có bất cứ ai chết cả bởi Băng Thần với buff bất tử vẫn còn sống nhăn răng thì Liên Kết Sinh Mệnh không biến mất cũng không có bất cứ ai chết cả, Băng Thần vung lên pháp trượng của mình sử dụng tập thể hồi máu khiến cho một vạn người đầy máu trong chớp mắt.
Tất cả vui như được mùa bắt đầu lao lên chiến đấu với đám tàn quân đông gấp mấy lần mình không chút nò e ngại, bởi bọn họ biết sau lưng mình có một người dư sức bảo kê cho toàn bộ mọi người.
Nửa tiếng sau toàn bộ những người kia đều đã bị xử lý hết, Phạm Thiên Hà mỉm cười nói:
“Mọi người cùng nhau tiến viện trợ những người ở Thiên Hà Thành nào, tình báo mau thông báo kết quả phục kích để những người thủ thành vững tin vào trận chiến này.”
Nàng vừa dứt lời một người biến mất khỏi Tân Sinh đi ra ngoài thực tại, người này vừa thoát ra thì lập tức nói:
“Mau thông báo cho mọi người biết mai phục quan đại thắng giết chết Hiên Văn Thánh cùng toàn bộ đội quân 8 triệu người của hắn ta.”
Một người khác có chút không tin hỏi:
“Mọi người đại thắng thì tốt rồi để ta đi thông báo.”
Thiên Hà Thành đại chiến cũng diễn ra rất khốc liệt, vì liên lạc trong Tân Sinh đã bị bảo vật phong ấn thế nên họ chỉ có thể dùng phương pháp bình thường, làm bên đánh lén nó cũng có cái khổ của đánh lén.
Người thông báo vừa vào Tân Sinh liền dùng loa hô to:
“Hội trưởng chiến thắng, Hiên Văn Thánh chết trận chị em cùng có gắng nào.”
Lúc này Nam gia hai huynh đệ dù ở rất xa nhưng nghe cũng rất rõ, Nam Lang ngạc nhiên thốt lên:
“Văn Thánh tiền bối làm sao có thể bị giết, chưa kể nếu ngài ấy có chuyện cũng không đến mức chết hết tám triệu người chứ?”
Nam Hậu lắc đầu khó chịu nói:
“Theo ta nghĩ có lẽ bọn họ đã dùng đạo cụ gì đó để bẫy mọi người, đám người Tân La thật là đê tiện.”
Bỗng có một tiếng hét vang lên:
“Cẩn thận hội trưởng.”
Một người đã nhìn thấy một đốm xanh sắp chạm vào người Nam Hậu thế nên nhắc nhở, có điều Nam Hậu vẫn không kịp phòng thủ mà nhận ngay công kích.
- 1.1 tỷ
Thanh máu của Nam Hậu lập tức bị thánh không, có điều hắn ta không chết mà hóa thành một thứ gì đó nhìn rất ghê rợn, cả người được bao phủ bởi một tầng chất nhầy màu nâu, một âm thanh vang lên trong đầu Băng Thần.
“Chủ nhân có cần ta giải quyết thứ kia không, chủng tộc ta có thể hấp thụ ma khí của tên kia.”
Nói chuyện chính là Băng Thần sủng thú Hắc Hỏa Phượng Hoàng, Băng Thần mỉm cười nói:
“Ngươi xử lý hắn ta đi.”
Hắc Hỏa Phượng Hoàng vui mừng, miệng nó hơi nhút nhẹ một cái ngay lập tức từ cái quái nhân kia một dòng khí màu đen bay ra hướng thẳng tới Băng Thần, sau đó Hắc Hỏa Phượng Hoàng miệng hút nhẹ một cái giống như mút một sợi bún vậy.
Thần Băng người chơi sủng thú Hắc Hỏa Phượng Hoàng đã cướp chết ma khí của người khiến cho cấp bậc chức nghiệp trừ một.
Nam Lang thấy anh trai mình ngỏm củ tỏi thì hết sức tức giận nói:
“Ngươi muốn chết.”
Bỗng một âm thanh yểu điệu vang lên:
“Bây giờ ngươi sắp chết rồi mà vẫn còn dám đe họa người khác sao, không thấy nực cười ư.”
Tùy Thiên Ngọc, Ngọc Tiên, Minh Đạt đứng trên không trung mắt lạnh nhìn lấy Nam Lang, giờ phút này Nam Lang đã biết trận chiến này đại cục đã định, hắn ta gằn giọng nói:
“Các ngươi đợi đấy một ngày không xa ta tất sẽ cho các ngươi phải hối hận.”
Cũng đúng lúc này một vạn người đã từ đằng sau tiến tới, Băng Thần kết nối dây Liên Kết Sinh Mệnh pháp trượng chỉ thẳng vào Nam Lang cười nói:
“Mọi người hợp lực làm thịt hắn, không nên xàm ngôn với tên này làm gì.”
Phạm Thiên Hà cũng từ đằng sau đi tới hét to:
“Chiến thắng thuộc về Tân La.”