Thú Tu Thành Thần

Chương 397: Chương 397: Sư phụ




Nhưng thế gian này nào đâu chỉ có màu hồng, khi Băng Thần đến đủ gần thì bỗng nhiên từ dưới đất chui lên từ dưới đất, Băng Thần nhíu mày nhìn bọn nó, tuy nhiên Băng Thần lại không thấy có gì quá nguy hiểm.

Hắn ta hơi cười khi thấy mấy con người đá này chỉ to bằng hắn là cùng, thấy Băng Thần cười thì một con nhìn hắn nói:

"Nhân loại ngươi lên rời đi nơi đây, đừng bắt bọn phải ra tay với ngươi."

Băng Thần nhìn bọn họ chế nhạo:

"Chỉ bằng đám người lùn các ngươi."

Người đá khinh thường nói:

"Thế thì được để ta có ngươi biết thế nào là sức mạnh, sau đó nó đặt hai tay nên mặt đất xung quang đất đá như bị nó hút đi vậy vốn chỉ cao đến cổ hắn đám người đá lập tức cao hơn, lớn hơn một cách nhanh chóng."

Băng Thần há hốc mồm nhìn bọn nó.

Tính danh: Hắc Hóa Người Đá Khổng Lồ ( Cấp 199)

Danh hiệu: Thổ Địa (Đứng trong địa vực cư trú sinh lực cùng phòng thủ tăng 300 %)

Độ quý hiếm: Thần cấp

Huyết mạch: Thạch Nhân

Sinh lực: 45 Long Tinh

Lam: 100 Tinh

Công kích: 1.7 Tinh

Phòng thủ:90 triệu

Tốc độ: 666000

Trí lực: 2500000

Thể chất: 600000

Độ thiên cảm: 0

Chiêu thức:

- Khổng Lồ Hóa (Biến thành khổng lồ tăng phòng thủ cùng sinh lực)

- Thổ Chi Tử ( Đứng dưới mặt đất sát thương giảm 90 %)

Nhìn thấy Băng Thần há hốc mồm thì mấy tên thạch nhân vô cùng đắc ý nói:

"Thế nào nhân loại đã muốn rút lại những gì mình vừa nói chưa nhưng hay xem đây chưa xong đâu anh em tiếp tục nào."

Sao đó đất đá bao vây lấy đám người đá này, lửa dung nham bắt đầu cháy lại vị Hắc Ám Khí tức làm cho trở thành màu xanh lá đầy yêu mị, một lúc sau từ trong đống đất đá một con mắt mở to phát ra ánh sáng xanh nhìn cực kỳ khủng khiếp.

"Đã thấy chúng ta ghê gớm như thế nào chưa?"

"Bốp, bốp , bốp....."

Nhìn theo hướng âm thanh vang ra, Băng Thần vỗ tay trầm trò khen ngợi:

"Ghê, ghê, ghê."

Nhưng đám người đá nhanh chóng nhận ra một điều rằng Băng Thần đã ở trong kết giới, tên kia lập tức la lên:

"Ngươi vô sỉ, nếu có gan thì đi ra ngoài chiến đấu với chúng ta như những người đàn ông."

Băng Thần lắc đầu nói:

"Ngu như các ngươi ở quê ta không có luôn, tưởng đang đóng phim siêu nhân hay sao mà bắt đối phương ở lại đợi mình biến hình?"

Thạch Nhân đứng cạnh màn sáng nói:

"Ngươi nói cái quái gì đó mau ra đây đấu với chúng ta."

Băng Thần lắc đầu nói:

"Biến hình tiếp đi ta đi trước."

Hắn ta dịch chuyển về phía trước về phía trong sự bất lực của đám người đá nhưng vài giây sau Băng Thần lại quay lại trong tay cầm một cái điện thoại, đi lại gần màn sáng đưa chiếc điện thoại ra ngoài sau đó hắn nói:

"Coi như ta tằng các ngươi làm quá lưu niệm."

Vừa xong một cái hắn ta liền tốc biến một mạch sau đó mất hút, đám Thạch Nhân biết mình đã thua thế nên biến nhỏ lại, bọn họ đã canh chừng nơi này hàng nghìn năm, tổ tiên bọn họ cũng đã canh chừng nơi đây hàng vạn năm.

Tuy không biết để làm gì nhưng bọn họ cần phải canh chừng nơi này không cho ai đi vào hết, ai biết có một ngày có tên vô sỉ như Băng Thần tới, khi bọn họ còn đang than thở thì tiếng nhạc vang lên.

" Gyao! Tobikakare! Gyao! Kuraitsuke! Gyao! Sakebe! Gyao! Taose! Gyao! Gyao! Ga! "

Lời bài nhạc quen thuộc của biết bao nhiêu thế hệ vang lên, đám Thạch Nhân bắt đầu bu lại xem, một bài học đắt giá Băng Thần muốn để họ hiểu , Băng Thần không biết chuyện đó, hắn ta chỉ ngẫu hứng một chút mà thôi.

Băng Thần chỉ mất khoảng hai phút nữa để đi tới Quang Minh Thánh Đàn, vừa vào trong thì quang cảnh huy hoàng làm cho Băng Thần có chút lại những tòa thần điện mình xây trước kia, không biết hắn ta rời khỏi thần giới những nơi đó còn không hay đã bị phá hủy rồi.

Hít sâu một hơi Băng Thần cảm giác dạo này mình hơi hổi tưởng về quá khứ quá nhiều rời thì phải, nhưng quá khứ tuy có đau thương thật nhưng những giờ phút huy hoàng cũng có rất nhiều, bây giờ quá yếu kém làm cho hắn càng nhớ về những ngày xưa.

Khi Băng Thần đi tới gần thì bức tượng bỗng nhiên phát sáng, hắn ta thở dài nói:

"Nhan Như Ngọc."

Cô gái đi bộ xuống rối cúi đầu trước Băng Thần mỉm cười nói:

"Lâu không gặp sự phụ."

Băng Thần mỉm cười nói:

"Ngươi vẫn hào nhoáng như xưa, chỉ một tia thần niệm có cần xây nơi này hoành tráng như thế này không?"

Nhan Như Ngọc mỉm cười nói:

"Ta được ngài dạy phải biết tiết kiệm cái này là các tín đồ xây cho ta, ngài cảm thấy đẹp thì ta cũng rất vui."

Nàng thở dài một hơi sau đó đi đến nắm chặt cổ áo của Băng Thần nhấc lên.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.