Thú Tu Thành Thần

Chương 948: Chương 948: Sụp đổ




Băng Thần thì nghe được thông tin báo về liên tục sau đó, khoảng thời gian sau cũng cực kỳ yên bình với Băng Thần, hắn ta đánh xếp hạng cùng thăng cấp mà chẳng có ai ngăn cản cả, trong khi đó đám người kia vẫn điên lên tìm hắn ta.

Khoảng thời gian khủng hoảng này kéo dài đến tận hơn 4 năm nhưng vẫn chưa có ai tìm được Băng Thần, cứ mỗi lần đột phá là Băng Thần lại đi tìm một tòa đại thành để đột phá nhằm tuyên bố tu vi của mình đang tăng tiến nhanh như thế nào.

Sấm sét lui hết Băng Thần thở phào một hơi sau đó nhìn vào trong bảng chỉ số của mình.

Tính danh: Băng Thần

Thực lực: Chấn Thiên Cửu Trọng

Huyết mạch: Sáng Thế Thần Hồ ( Sáng Thế huyết mạch)

Thể chất: Sáng Chế Chi Thể ( Sáng Thế thể chất)

Đẳng cấp: 149

Lực lượng: 199998

Tốc độ: 192255

Trí lực:88

Thiên phú: 100000

Hồn lực: 200000

Pháp lực: 490000

Mị lực: 500 (ảnh hưởng đến hình ảnh bản thân trong mắt kẻ khác sắc đẹp +khí chất +gia thế)

Tín ngưỡng lực: Vũ Trụ Thần Nhân ( Được ít nhất 1/10 toàn vũ trụ hâm mộ) ( Tăng sức mạnh thể chất 100% trong chiến đấu, tạo áp lực tinh thần cho đối thủ

Nguyên tố: Băng, Lôi, Phong, Ám, Hỏa

Tuổi thọ: Bất tử +9900000

Danh hào: Sáng Chế Thần ( không chịu bất cứ áp chế nào dưới cấp đối thủ chịu 100% áp chế, đối thủ bằng cấp chịu 50% áp chế)

Thở ra một hơi thật nhẹ nhàng sau đó Băng Thần phi hành về nơi đã hẹn trước với Vương Dĩnh, trong vòng bốn năm thì bọn họ vẫn dùng chiêu cũ, chỉ có điều không phải lúc nào Vương Dĩnh cũng có thể đi ra, thế nên núp trong nhà nhiều năm Tằng Thiên Hương cũng đã phải ra ngoài ba lần.

Tằng gia người thực chất vẫn không hiểu rõ tại sao đang sống khép kín Tằng Thiên Hương lại trở nên cởi mở hơn như thế, có một ngày gia chủ Tằng gia tìm tới nhưng lúc này đang giờ Tân Sinh đánh xếp hạng thế nên chẳng có ai ở đây cả.

Khí tức thì cũng bị Băng Thần xoa tan từ khi bọn họ bước vào trong Tân Sinh, nhìn thấy nhị ca bước vào thì Tằng Thiên Hương nhanh chóng đi ra tiếp bởi nếu hắn đi vào trong kiểm tra thì sẽ lộ ra rằng có nhiều người đang sống trong đây.

Tằng Hiếu nhìn em gái cười nói:

“Lâu rồi không gặp muội muội.”

Tằng Thiên Hương khẽ cười nói:

“Mới có một trăm năm thôi chứ đâu có lâu đâu.”

Tằng Hiếu cười cười sau đó nghiêm túc hỏi:

“Muội vẫn còn yêu người kia chứ?”

Tằng Thiên Hương nhỏ giọng cười nói:

“Huynh nói cái gì ta không hiểu.”

Tằng Hiếu nghiêm túc nói:

“Muội đừng tưởng Dĩnh nhi là con ai ta không biết, năm xưa chúng ta có lỗi khổ tâm nhưng kết cục là chúng ta vẫn chưa đụng tới Dĩnh nhi, bây giờ gia tộc chúng ta đã phạm phải sai lầm khó có thể sửa chữa nhưng ta nghĩ muội cùng Dĩnh nhi có thể giúp.”

Tằng Thiên Hương nhìn thẳng hắn ta rồi nói:

“Giúp huynh cũng được thế nhưng ta cần biết một chuyện, huynh có biết hung thủ sát hại cha mẹ và gia gia là ai không?”

Tằng Hiếu ánh mắt nổi lên sự tức giận nói:

“Ta vì gia tộc mới nhượng bộ muội còn dám nhắc tới chuyện này.”

Tằng Thiên Hương mỉm cười nói:

“Hóa ra huynh cũng bị che mắt rồi, bây giờ nói đơn giản một câu thôi, chỉ cần huynh tới trước mặt tam thúc bắt hắn thề rằng nếu hắn là người giết cha mẹ chúng ta thì sẽ bị Thiên Đạo phản phệ chết không toàn thây, nếu hắn ta chịu thề thì huynh quay lại đây chúng ta nói chuyện tiếp.”

Tằng Hiếu nhìn thẳng nàng hỏi:

“Muội nói thế có ý gì?”

Tằng Thiên Hương mỉm cười nói:

“Ta đã âm thâm điều tra và phát hiện ra vài điều trong đó cha mẹ đều chết bởi Ám Ma Phong Chưởng, huynh cũng biết thứ này chỉ có người mang dòng máu của Tằng gia mới kích hoạt được, cái gì mà đuổi theo Minh ca sau đó bị yêu thú phục kích buồn cười hết sức.”

Tằng Hiếu tay bắt đầu run lên rồi hỏi:

“Cái này từ đâu mà muội biết, đừng nói với ta muội nghe từ người khác.”

Tằng Thiên Hương nhìn thẳng hắn rồi nói:

“Huynh không thấy mấy năm nay cứ ngày dỗ của cha mẹ thì ta lại không có mặt, thực ra ta đến trước mộ của họ để kiểm tra và những năm sau thì ta tự đến viếng thăm họ, xưa kia khi tam thúc muốn nhận ta làm con nuôi lý do ta còn không rõ hóa ra để bảo mệnh nếu Minh ca có quay lại.

Thế nhưng cha mẹ không thể ngờ được đứa con trai duy nhất lại nhận giặc làm cha, trước kia có một số chuyện ta nghi ngờ nhưng nghĩ mãi không thông bây giờ thì thông suốt rồi, ngươi đi về đi ta biết người không có cái dũng khí kia đâu cứ coi như không biết gì là được.”

Tằng Hiếu im lặng cúi gằm mặt xuống, Tằng Thiên Hương thấy hắn không đáp lời thì gằn giọng nói:

“Đừng nói với ta ngươi không dám hỏi cũng không thể làm như không biết được nhé.”

Nghe thấy tỷ tỷ nói như thế thì Tằng Hiếu mới hỏi:

“Cha mẹ được chôn cất ở đâu để ta đón họ về tự đường, rồi cả gia gia nữa.”

Tằng Thiên Hương nhìn thẳng hắn ta nghiêm túc nói:

“Ngươi đang giả ngu hay ngu thật thế, mang họ về cho người khác giày xéo lên sao, chừng nào... à mà thôi ngươi đi về đi ta bây giờ nói nhiều với ngươi cũng vô ích.”

Tằng Hiếu nhìn tỷ tỷ của mình rồi nói:

“Nếu không thì cho ta đi cúng viếng họ cũng được.”

Tằng Thiên Hương vẫn lắc đầu nói:

“Ngươi nhận giặc làm cha đi cúng viếng để cha mẹ chết cũng không được yên hay sao?”

Tằng Hiếu cứng họng vẻ mặt buồn rầu bởi hắn ta thực sự đang bế tắc vô cùng, hắn vẫn mang trong mình một luồng hi vọng nhỏ nhoi rằng tỷ tỷ đang nói dối, nhưng chỉ trong khoảng thời gian rất ngắn khi sâu chuỗi các sự kiện lại thì hắn ta mới thấy rất nhiều điểm vô lý.

Vương Minh trước kia khi trở về từ sự kiện đó lại không ai nói gì thế nhưng rất nhanh sau đó vì họ lại muốn bắt lại Băng Thần, lý do lại khó hiểu là do ăn cắp bảo vật trần phái của Liên gia, những chuyện đằng sau liên kết cũng dần được nối lại.

Tằng Hiếu khẽ hỏi:

“Dĩnh nhi đi cúng viếng cha mẹ cùng gia gia rồi chứ?”

Tằng Thiên Hương gật đầu nói:

“Tất nhiên là rồi.”

Tằng Hiếu nhìn tỷ tỷ nghiêm túc nói:

“Ta không được nhưng hai đứa con của ta thì được chứ?”

Tằng Thiên Hương vẫn lắc đầu trong sự ngạc nhiên tột độ của Tằng Hiếu, hắn tức giận nói:

“Chúng cũng là cháu của cha mẹ tại sao muốn cúng viếng một lần cũng không được.”

“Hà...”

Thở dài một hơi Tằng Thiên Hương khẽ nói:

“Trên ta cha có ba chỗ bị đâm xuyên, trên người mẹ thì có tới hơn mười năm chỗ, gia gia thì ta không dám đếm, chính những thứ này trực tiếp kết liễu họ, ngươi đoán xem thứ đâm chết họ là gì.”

Tằng Hiếu nghĩ đến một khả năng sau đó rơi vào trầm lặng.

“Leng keng “

Những ngọn phi tiêu như những cánh hoa sen được Tống Thiên Hương ném ra bàn, phía trên có vết máu khô đầy chói mắt, Tằng Hiếu đứng lên rồi nói:

“Ta hiểu rồi.”

Nói xong hắn ta quay đầu bỏ đi không nói thêm một lời nào, Tăng Thiên Hương biết như thế sẽ khiến hắn ta rất đau lòng nhưng thật sự nàng không còn cách nào khác, thà làm cho công trình tạm bợ sụp đổ trước còn hơn hơn để nó sụp đổ khi bên trong chứa quá nhiều thứ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.