Băng Thần hóa thành hình dạng bán yêu sau đó nắm tay Hương Thiên Ánh nói:
“Chúng ta đi xem cuộc chiến kia.”
Hắn rất muốn đi ngư ông đắc lợi xem có tự tay giết chết Nhất được hay không nhưng hắn bị Hương Thiên Ánh giữ chặt tay lại, nàng rớt nước mắt nói:
“Ta vốn chỉ có Thiên Y bây giờ có thêm ngươi, ngươi đi mà có mệnh hệ gì sao ta sống nổi.”
Băng Thần lúc này mới gạt bỏ ý nghĩ kia đi, giết một Phong Thánh giữa một trận chiến hoàn toàn mình không thể chen ngang, thậm chí quan sát cũng có thể gây nguy hiểm đến tính mạng.Mình làm các nàng lo lắng thì đúng là không có trách nhiệm, thật đáng chê trách.
“ĐI ngủ thôi, Thiên Ánh ngươi cũng đi ngủ đi, tên kia dù sao lần này không chết thì cũng phế đừng lo làm gì.”
Hương Thiên Ánh mỉm cười nói:
“Đúng thể, ta cần đi ngủ, đã thế còn phải mơ đến thật nhiều giấc mơ đẹp, mấy khi có dịp như thế này.”
Sau đó mọi người đi về phòng của mình ngủ, nhưng Băng Thần vẫn rất hiếu kỳ, hắn dùng ảo giác lên mấy co nàng đang ngủ say sau đó từ cửa sổ phi hành nhanh ra ngoài.Nhưng hắn vừa bay ra ngoài thì Hương Thiên Ánh đã đứng trước mặt hắn tự bao giờ.
“Huynh muốn đi thì ta có lẽ không cản được nhưng phải có ta đi cùng.”
Băng Thần hơi lạ hỏi:
“Sao khi nãy ngươi không đồng ý luôn cho rồi.”
Hương Thiên Ánh mỉm cười nói:
“Lúc ấy huynh cứ như thế đi thì các nàng không theo mới lạ, hai chúng ta diễn tý sau đó tự mình đi.”
Băng Thần dơ ngón cái lên nói:
“Nể nàng rồi đấy.”
Sau đó hai người phi hành nhanh chóng đến nơi chiến đấu thế nhưng làm bọn họ thất vọng là có vẻ Yêu Đế đã chết hay bỏ chạy rồi, không hề thấy bóng dáng của hắn ta đâu, có điều hai ngươi lại thấy Nhật đang bị trấn áp, quỳ dưới mặt đất.
Băng Thần thấy thế chạy tới nói:
“Các vị tiền bối nương tay.”
Mấy người định hạ sát thủ ngạc nhiên nhíu mày hỏi Băng Thần:
“Có chuyện gì sao?”
Băng Thần mỉm cười nói:
“Mọi ngươi giết hắn cũng thế, thôi thì để tiểu bối dứt điểm hắn ta, dù sao bằng hữu của tiểu bối bị hắn hại cửa nát nhà tân có chúng ta có hội chút giận một chút, sau đó tiểu bối sẽ vì mọi người chuẩn bị một bữa tiệc linh đình để ăn mừng.”
Nghe đến tiệc linh đình thì mọi người đều ánh mắt sáng lên, Mạc Thần mỉm cười nói:
“Các vị chiến đấu cũng thấm mệt rồi, chúng ta cho tiểu bối cơ hội thể hiện mình, như thế thì sẽ tốt hơn rất nhiều đúng không các vị.”
Một người mỉm cười nói:
“Đúng như thế chúng ta phế hắn trước rồi về chuẩn bị ăn tiệc.”
Sau khi phế hoàn toàn Nhất mọi người để hắn thoi thóp lại cho Băng Thần, Khang Tiểu Vũ cũng đi tới, Băng Thần mỉm cười ra hiệu mời nàng làm thoải mái. Từ sau đó qua nhiên chỉ còn tiếng la hét đầy thoải mái của Nhất, nửa tiếng sau hắn khàn khàn nói:
“Làm ơn giết ta đi.”
Hương Thiên Ánh mỉm cười nói:
“Ta tưởng tượng ra ngày này mười năm, chuẩn bị cho ngày này cũng mười năm rồi, làm sao có thể bỏ qua cho ngươi dễ dàng như thế.”
Sau đó nàng độc ác ra tay tra tấn Nhất thêm một tiếng nữa, nàng xong việc thì máu me khắp người, Băng Thần cầm lấy khăn tay đi tới muốn lau máu trên mặt nàng thì nàng lui lại, nàng nhìn hắn hỏi:
“Ngươi có cảm thấy ta quá tàn nhẫn hay không? Huynh có cảm thấy ghê sợ ta không?”
Băng Thần nhếch mép mỉm cười nói:
“ Nếu chỉ như thế đã tàn nhẫn thì hành động trước kia của ta sẽ không còn từ ngữ để diễn tả, nếu chỉ như thế đã làm người ghê sợ thì ta đáng nhẽ phải bị ghê sợ hơn chứ.”
Hắn tiến tới ôm nàng nói nhỏ:
“Đừng lo lắng gì hết, đi về thôi, chúng ta cần ăn tiệc, để mấy vị kia đợi lâu quá thì không tốt.”
Hai tiếng sau
Trên bàn ăn ngoài trời số lượng Phong Thần cũng không ít, Thư Hương mỉm cười nói:
“Hôm nay tuy ngẫu nhiên nhưng chúng ta đã phế được yêu đế, con trai hắn cũng bị người giết chết, mối hiểm họa bao nhiêu lâu nay giờ đã biến mất, nhưng đó chỉ là chuyện thứ nhất.”
Nàng ngưng lại sau đó lại nói:
“Chuyện thứ hai là Nữ Nhi Hồng chính thức được đổi lại thành Nữ Vương Cung, mọi người cùng nhau chúc mừng đời này hậu bối đã hoàn thành được ước nguyện của tiền bối Liên Phong Phần.”
Bữa tiệc diễn ra đầy vui vẻ, các vị Phong Thần ăn uống một cách thoải mái hết sức, kẻ nguy hiểm nhất hành tinh đã bị phế, còn con trai cũng bị người tra tấn đến chết.Lần này ông nội của Elise vẫn hét giá trang bị Kim Cương nhưng bị Băng Thần từ chối.
Nhưng sau đó hai người cũng hoàn thành giao ước chuyển giao một đống trang bị Bạch Kim, nhân dịp vui tất cả thành viên đều được nghỉ ngơi xả láng, những người trong hội đều là nữ nhân nhưng uống rượu không thua ai.
Đoàn Dự đang say xin thì Yến tỷ cũng cầm chai rượu đi tới chỗ hắn bất mãn nói:
“Sao ngươi thiên vị Vân muội như thế, ngươi có biết làm như thế mọi người buồn lắm không?”
Đoàn Dự lắc đầu nói:
“Làm nam nhân phải lo cho nữ nhân của mình, ta không lo cho nàng trước thì lo cho ai, các ngươi là gì của ta.”
Mấy cô nàng đang có men say nghe hắn nói thế thì tức giận, Yến tỷ cởi bới đồ đạc chỉ để lại đồ lót sau đó ngồi cạnh hắn nói:
“Ta có gì thua nàng.”
Một buổi tối điên loạn
Sáng sớm Băng Thần phát hiện rất nhiều Phong Thần đang say ngoắc cần câu nằm bệp ngay tại chỗ, bỗng hắn thấy phía đằng xa Hương Thiên Ánh đi tới đằng sau ôm nàng. Nàng cảm giác là hắn, nàng nói nhỏ:
“Băng Thần cho ta một chút thời gian, quả thật ta rất cần thời gian.”