Khang Tiểu Vũ xu mặt xuống bởi lúc này nàng mới ý thức được một việc đó là Băng Thần còn phong lưu gấp mấy lần cha mình, đã thế còn toàn cưỡng ép.
Thế nhưng làm nàng tức nhất là nàng không giận hắn được, bây giờ nàng chỉ có thể phụng phịu để phát tiết cảm xúc mà thôi, muốn giận cũng không giận được thật khó chịu.
Nhưng có vẻ đồ tốt thì nhiều người ham Băng Thần dù sao cũng tài sắc vẹn toàn, có thể dù muốn phiền nhìn vẻ mặt ân cần mỉm cười của hắn thì lòng sẽ nhẹ hơn nhiều.
Chưa kể dưới giường như thế trên giường thì hắn lại hùng hổ, bền bỉ vô cùng, thậm chí có thể làm cho một cái mới tiếp xúc như nàng liên tục lên tiên, người khác 15 phút - 30 phút hắn thì chọn vẹn làm nàng ba tiếng rồi.
Đã thế bị hắn ngủ xong thực lực còn tăng vèo vèo, chưa kể những lời Băng Thần nói lúc nãy thật sự nàng làm bị mệ chết rồi, bây giờ nàng chỉ có thể giận chính mình mà thôi.
Băng Thần cười khúc khích khiến cho nàng tỉnh táo lại hỏi:
“Người cười cái gì?”
Băng Thần chỉ vào máy tính bảng trên tay hắn rồi nói:
“ Ta cảm giác bất bình cho các chị em trong hội nên không thể để thế giới câm lặng trước chuyện này, mọi người cần phải biết được chân tướng, những tổn hại thể chất, tinh thần của ta ngươi cùng các tỷ muội phải được phơi bày ra ánh sáng.”
Mấy cô nàng nhìn hắn nói:
“Ngươi giết hết bọn họ còn cho bọn họ thành phế nhân ngươi tổn thất thể chất tinh thần, ngươi chém gió có thể chớp mắt một cái được không, cứ trừng trừng nói dối như thế bọn ta không yên tâm.”
Băng Thần ôm ngực ra vẻ đau thương nói:
“Thực ra ta là còn ngươi thật thà vô cùng, chỉ cần ta nói dối thì mọi người sẽ biết ngay chẳng quá ta thật sự bị tổn thương đó chứ.”
Trịnh Vũ Cầm trợn mắt chất vấn:
“Ngươi thử nói ta xem thể xác ngươi tổn thương, tinh thần ngươi tổn thương ở chỗ nào nói cho ta xem?”
Băng Thần thở dài nói:
“Ta đâm chết một trăm người mệt mỏi lắm ngươi biết không, đó là tổn thưởng thể xác, một người nhân hậu như ta lại phải phế đi một trăm người đã làm tổn thương nghiêm trọng đến tinh thần của một người “ nhân hậu “ như ta.”
Khang Tiểu Vũ phất tay nói:
“ Mọi người đừng đứng đây nghe hắn nói nhảm, chúng ta tìm nơi khác nghỉ ngơi thôi, biệt thự nát rồi chúng ta tạm thời vào tháp nghỉ ngơi trước đi.”
Sau đó nàng quay qua nhìn Băng Thần nhỏ nhẹ nói:
“Ngươi làm gì thì cũng phải chừa mặt mũi nhớ chưa, dù sao chúng ta cũng tu luyện cùng trăm năm chứ ít gì.”
Băng Thần thở dài nói:
“Các ngươi yên tâm, ta chỉ để dư luận biết chuyện, như thế về sau họ mới không làm càn như thế.”
Mấy người quay đầu đi nghỉ còn Băng Thần đi đến mọi nơi kín đáo để phát tán ti tức.
Vũ Mộng trụ sở
Đoàn Dự đang bụm mặt sưng vù do bị đánh dã man,Thiển Hồng thì đang sách hắn như một con gà đứng trên không trung rung lắc dữ dội.
Vũ Mộng đời trước cùng các thành viên đời trước của Vũ Mộng công hội cùng Nữ Nhi Hồng đang giao phong trên trời cao.
Vũ Mộng đời trước nhíu mày nói:
“Sai lầm của hậu bối, thân làm tiền bối các ngươi cũng phải biết cảm thông chứ, người cũng đã đánh đã giết, chưa kể trong Tân Sinh Vũ Mộng còn bị tiểu tử nhà ngươi phế hơn một trăm người.Ngươi xem đi hắn giết ai thì sẽ hiện thông báo như thế này, các ngươi ngửa mặt nhìn trời cao xem ai mới là người tổn thất.”
Người chơi Băng Thần đã giết chết ngài trong trạng thái Quanh Minh Lụi Tàn, công kích vĩnh cửu - 10, bị giết chết khi dính trạng thái bất lợi Quang Minh Cầu phòng thủ vĩnh cửu - 2, ngài bị giết bởi Quang Minh Ám Sát chỉ số ẩn kháng ma pháp vĩnh cửu -2.
Thiển Hồng tuy trong lòng ngạc nhiên nhưng với bản tình cáo già nàng không thể hiện ra mặt bởi dòng thông báo nàng nhìn thấy, nhưng cao tầng khác của Nữ Nhi Hồng cũng há hốc mồm, như thế này thì thành phế nhân rồi còn gì nữa.
“Đã gieo gió thì phải gặt bão, cùng tu luyện trong Tân Sinh thì phải biết hỗ trợ lẫn nhau chứ, hôm nay bọn ta cảm giác đến đây cũng được rồi , về nhà thôi các tỷ muội.”
“Ba, ba, ba, ba....”
Mỗi người tranh thủ táng Đoàn dự một tát sau đó mới rời đi, người bị thương tổn Đoàn Dự lúc này tức gần chết nhưng không làm gì được, Vũ Mộng cao tầng nhìn đổ nát công hội kiến trúc không khỏi đau lòng, đám nữ nhân này quả thực không thể nói lý mà.
Vũ Nham hội trưởng đương nhiệm xách Đoàn Dự đang nửa tỉnh nửa mê thì bỗng nghe thấy âm thanh thông báo từ máy tính của Đoàn Dự, cưỡng ép mình tỉnh táo lại hắn mở ra xem tin tức.
Đang gắng gượng Đoàn Dự vừa nhìn một phát thì trợn mắt hoàn toàn bất tỉnh, Vũ Nham bất ngờ sau đó cũng xem tin tức thì cũng trợn mắt thân thể lung lay tay buông lỏng thả luôn Đoàn Dự xuống phía dưới.
“Ầm “
Đoàn Dự từ trên không trung mười mét ngã xuống dùng chút ý thức cuối cùng thầm nghĩ:
“Rốt cuộc ta đã làm gì sai.”