Băng Thần mặc kệ bọn họ trầm trồ, hắn đứng lên mốt cái ghế cho cao rồi nói:
“Các vị tiền bối đã đến đây thế thì ở lại thưởng thức một chút món ăn của ta đám bảo hôm nay sẽ không có ai phải hối hận.”
Long Hiên Viên chắp tay nói:
“Hai vị tiền bối tiểu bối trong người không khỏe muốn được về trước.
Băng Thần thở dài nói:
“Ta đang muốn làm một chút đồ ăn pha với Thần Long Cốt Bột rất có lợi cho tu vi của ngài mà ngài lại không khỏe thì thôi vậy.”
Long Hiên Viên nghe thấy thế thì lập tức tỉnh cả người, thái độ thay đổi chóng mặt:
“Ngày vui của hai tiền bối nếu không ở lại chúng mừng thì hỗn lão quá, mọi người màu chọn chỗ ngồi. Rahul Harris mau sai người của ngươi làm việc đi chứ, có muốn ăn không vậy.”
Băng Thần sau đó làm đồ ăn cho hơn năm trăm vị tiền bối, có rất nhiều người mới ăn một chút đã có dấu hiệu tiến cấp giống như Long Hiên Viên chẳng cùng Mã Hận Thiên chẳng hạn.Nhưng có dấu hiệu cùng có thể đột phá còn là một quãng đường dài cần hai người hết sức phấn đấu.
Giữa lúc bữa ăn đang cao trào thì Nhạc Vũ lên tiếng:
“Mọi người im lặng nghe ta nói một chút.”
Tất cả nhưng người khác đều đồng loạt ngừng lại việc ăn uống, họ muốn nghe xem hai con người mạnh mẽ nhất hành tinh muốn nói cái gì, biết đâu một chút quan điểm cũng sẽ thành kinh nghiệm quý giá để họ học hỏi.
Nhạc Vũ đầu tiên muốn chỉ ngồi không phát biểu nhưng thấy mình bị che nhiều quá thì đứng lên ghế, nhưng sau khi đứng lên ghế vẫn thấy mình thấp quá nàng liền đứng luôn trên bàn cho tiện, nàng sau khi thấy ổn rời thì mới bắt đầu phát biểu suy nghĩ của mình.
“Ta cảm thấy tình hình thế giới như thế này vẫn chưa ôn lắm, khi tiến cấp lên Siêu Thoát một đẳng cấp huyền bí thì ta nhận ra một điều cực kỳ quan trọng, nguyên khí mới là thứ cuối cùng chúng ta cần tập trung hấp thu.
Thế nên ta đề nghĩ cho những thú nhân mở lớp truyền công pháp cho mọi người khác để hành tinh mạnh đồng đều, dù sao chúng ta cũng đều là con dân của Ma Long Thần Đế đại nhân cớ sao lại không giúp nhau.
Sau đó....................
Một bài thuyết giảng dài dằng dặc chỉ có số ít người nghe được còn như Rahul Harris thì đã ngủ từ rất lâu rồi, nhưng có vẻ Nhạc Vũ không quan tâm, đến tận khi nàng đi xuống thì mọi người mới vỗ tay ầm ầm.
Nhưng khi Nhạc Huệ bước chân lên bàn thì bọn họ lại ỉu xìu ngay lập tức, Nhạc Duệ mỉm cười nói:
“Ta xin nói một chút về cảm nhận về con đường tu luyện sau khi đạt được tu vi vô tiền khoáng hậu, mong sao không lâu sau cũng có người đạt được, như thế hành tinh này sẽ có thêm vài người thủ hộ cực kỳ mạnh mẽ.”
........
Khúc sau thì Băng Thần hoàn toàn nghe đến chán rồi làm gì có người từng đạt Thần Vương nghe người vừa đạt Siêu Thoát giảng kinh nghiệm tu luyện, hắn dần dần chìm vào giấc ngủ say cho đến khi có người lay hắn ta dậy.
Ngẩng mặt lên thì hắn giật mình khi thấy tất cả những gì không lên thấy, Nhạc Vũ đang đứng trên bàn chân đá đá vào vai hắn, thế nên khi hắn ngẩng lên thì thất nhiên nhìn thấy hết, phía bên trong lại hoàn toàn chân không.
“Mau đứng lên làm thêm đồ ăn đi, mọi người dùng bữa nhanh quá.”
Băng Thần bật dậy liền nói:
“Vâng thưa tiền bối.”
Sau đó phóng một mạch vào trong phòng bếp tạm thời của mình, từ trong tủ lạnh lấy ra một cái khăn lạnh hắn liên tục lau mồ hôi của mình, hắn thề mình không phải kẻ rất thích loli nhưng nhìn cảnh vừa rồi tâm thần không khỏi rung động.
Phía dưới thì sạch trơn còn phía trên dù chỉ hơi nhú ra nhưng chính vì thế trông rất dễ thương, Băng Thần mỉm cười sau đó giật mình
“Ba “
Hắn phải tự tất thật mạnh vào mặt của mình để lấy lại sự bình tĩnh cho bản thân, sao hắn có thể có một cái suy nghĩ dơ bẩn và nguy hiểm như thế, hít vào thở ra vài hơi sau đó hắn ta mới tiếp tục chế biến đồ ăn được.
Mấy cô nàng trong Tân Sinh nhận được tin cũng đi ra ngoài, Hương Thiên Ánh vừa đi lại gần thì Băng Thần liền ôm lấy nàng hôn một hơi thật sâu, tay chân cũng sờ mó lung tung, hít sâu một hơi nhìn về phái đang giảng đạo Nhạc Vũ thì cái hình ảnh kia vẫn hiện ra.
Hương Thiên Ánh hơi lo lắng hỏi:
“Huynh có làm sao không?”
Băng Thần mỉm cười nói:
“Ta không sao, có lẽ do gần đây trong Tân Sinh tiếp xúc nhiều với boss cấp cao thế nên hơi căng thẳng một chút thôi.”
Hương Thiên Ánh đau lòng nói:
“Huynh làm việc liên tục như thế cũng không tốt đâu, hay huynh nghỉ mấy ngày đi.”
Băng Thần vuốt mái tóc của nàng rồi nói:
“Ta sẽ nghỉ ba ngày bởi vì trong một lần chiếm một món bảo vật thì bị dính nguyền rủa ba ngày, vào Tân Sinh lúc này thì cũng vô ích.”
Sau đó hắn nhìn các nàng cười tà nói:
“Cũng hơn một tuần rồi ta chưa chiều các nàng hay chúng ta ôn lại chút kỷ niệm nhé.”
Khang Tiểu Vũ mặt mày đỏ lên nhưng vẫn giữ bình tĩnh nói:
“Còn mấy vị tiền bối thì sao?”
Băng Thần mỉm cười nói:
“Ta làm đồ ăn đủ để họ dư đến sáng mai luôn.”
Sau đó hắn thần bí nói:
“Các tối này ta sẽ chiều hết, đến bao nhiêu ta tiếp bấy nhiêu, đảm bảo các nàng sẽ vô cùng bất ngờ.”
Băng Thần đưa các bà vợ vào một tòa biệt thự trông sau đó liền nhập cuộc, hắn ta nhất định phải quên đi hình ảnh kia, trong lòng không ngừng tự nhủ:
“Ta không phải biến thái, ta không phải biến thái, ta không phải biến thái.........”