Băng Thần vốn không muốn nói chuyện mình có thêm thần cấp thiên phú +100% may mắn nếu không các nàng chắc ganh tỵ chết mất.Theo hắn biết may mắn cùng lĩnh ngộ là hai chỉ số ẩn, chính người chơi cũng chẳng thấy được, còn hắn may mắn hai lần đệ nhất đã có cơ hội thấy sơ qua.
Chỉ số may mắn của hắn được tăng gấp đôi sau đó có con số 150 hắn cũng không biết đó có cao không. Hắn quay qua hỏi Khang Tiểu Vũ:
“ Chỉ số may mắn của một người thường thường là bao nhiêu?”
Khang Tiểu Vũ thản nhiên nói:
“Bình thường là 10, cao nhất trong lịch sự là 50.”
Băng Thần ngạc nhiên nói:
“Thế à?”
Khang Tiểu Vũ cùng mấy cô nàng bỗng ý thức được cái gì đó, các nàng nhìn chằm chằm vào hắn, Khang Tiểu Vũ cao giọng hỏi:
“Nhân danh hội trưởng ta muốn biết chỉ số may mắn của ngươi.”
Băng Thần nhìn nàng cười nói:
“Dù gì cũng phải cho ta ít bí mật cho riêng mình, nam nhân phải có bí mật thì mới hấp dẫn đúng không nào.”
Khang TIểu Vũ trực câu hắn hỏi:
“Có nói hay không, nếu không nói thì không ai ép ngươi cả.”
Băng Thần bĩu môi nói:
“Thế thì ta không nói.”
Khang Tiểu Vũ chỉ thẳng mặt hắn nhưng không thốt lên lời, nàng thở ra lấy lại bình tĩnh sau đó hỏi:
“Ta không cần biết con số cụ thể, ngươi chỉ cần trả lời ta cao hay thấp.”
Băng Thần đang lơ đãng ngó xung quanh, bỗng nhiên hắn nhìn thấy cảnh tượng khiến cho Khang Tiểu Vũ hòi gì hắn cũng không chú ý. Gấp gáp quay đầu đi hắn cố gắng hít thở sâu để lấy lại bình tĩnh, Khang Tiểu Vũ thấy hắn không chú ý thì gắt giọng hỏi lại:
“Băng Thần bổn tiểu thư đang hỏi ngươi chỉ số may mắn của ngươi cao hay thấp nói một câu.”
Băng Thần nhìn nàng mặt đỏ như lửa bỗng nhiên hắn không biết tại sao lại thốt lên:
“Đoán xem.”
“Đùng một tiếng chiếc bàn trước mặt của hắn bị lôi điện hòa thành vài mảnh.”
Băng Thần nhìn nàng bĩu môi nói:
“Không thú vị, chỉ số của ta cao, ngươi đã hài lòng chưa.”
Nói xong ánh mắt hắn không tự chủ láo liên nhìn xung quanh, khi nãy hắn ta nhìn qua phía bốn tỷ muội Trình gia thì thấy các nàng ngồi không có khép nép. Sự tồn tai của hắn đối với các nàng không quá cao hay sao mà cả bốn đều mặc máy ngủ ngắn tũn, đã thế còn khá mỏng, kinh khủng nhất là không có nội y.
Khi nãy nhìn vào cái gì hắn ta khung nên thấy cũng đã thấy hết, hắn phát hiện ra bí mật kinh thiên, bốn chị em đều là bạch hổ, hàng quý hiếm. Bây giờ khi nhìn chung quanh thì hắn mới phát hiện ngoại trừ Khang Tiểu Vũ, cùng mấy người mới tới hoặc mới trở về, mấy người còn lại hắn muốn nhìn cái gì thì cũng thấy cả.
Hắn bây giờ chỉ muốn họa mi của minh ngừng hót nhưng sao khó quá, lúc nãy mới cùng Trịnh Vũ Cầm làm tý, sau đó lại bị Mạc Khanh kích thích. Băng Thần bây giờ chỉ mong các nàng đi về ngủ để hắn ta còn về phòng nhưng có vẻ các nàng thích bàn luận hơn.
Dị năng giả tinh thần tốt hơn người thường thế nên các nàng không ngủ cũng chẳng sao nhưng Băng Thần thì có sao rồi. Hắn bị kích thích cả gần tám tiếng đồng hồ nhưng không thể giải phóng, gần sáu giờ sáng rồi, lúc này cả người hắn như muốn nổ tung.
Có lẽ sống chung với nhiều nữ nhân tuy bổ mặt nhưng nhiều lúc cũng rơi vào hoàn cảnh tiến thoái lưỡng nan, thật sự luôn nếu biết trước hắn chắn chắn đã về phòng từ trước rồi. Khang Tiểu Vũ quay qua nhìn hắn hỏi:
“Ngươi có ý kiến gì không Băng Thần?”
Băng Thần lắc đầu nói:
“Không “
Khang Tiểu Vũ nhìn đồng hồ đeo tay sau đó mở ti vi đằng xa lên, mỗi lần sau khi đăng nhập vào Tân Sinh đều sẽ có bản tin khẩn cấp. Nàng muốn xem xem có nhiều người vượt qua được mấy người trong công hội của mình hay không, khi mấy cô nàng đang nhìn lên màn hình thì hắn nhân cơ hội kéo Tử Lan, Tử Mộng đi.
Khi vừa khuất dãy hành lang hắn ta liền ôm hai nàng phóng như bay vào phòng đóng cửa lại, thấy hắn gấp gáp như thế Tử Mộng cười trêu:
“Thế nào lúc nãy bổ mắt không.”
Băng Thần không thèm trả lời mà lao vào chiến đấu luôn, hắn không biết hắn rời đi không phải không có ai chú ý. Hương Thiên Y cùng Mạc Khanh vì góc độ chuẩn xác thế nên nhìn rất rõ, đã thế hai nàng đều biết đối phương cũng nhìn thấy, hai cô nàng đang xấu hổ đột nhiên bật cười.
Trình Thiên Tuyết nhìn hai nàng hỏi:
“Hai tỷ cười gì thế?”
Hương Thiên Y nhìn nàng đưa tay lên để cách nhau một đoạn rồi nói:
“Lúc nãy bọn ta thấy con chim to bằng nay nè.”
Trình Thiên Tuyết bĩu môi nói:
“Các tỷ chắc chưa bao giờ nhìn thấy yêu thú rồi, chim như thế thì quá nhỏ.”
Hương Thiên Y cùng Mạc Khanh nhìn nhau cười nói:
“Ừ thì nhỏ “
Mạc Khanh nói nhỏ:
“Coi xem tin tức có gì không.”
Hương Thiên Y nhìn Mạc Khanh rồi nói nhỏ:
“Theo ta tin tức cũng chẳng có gì, đi xem chút không?”
Mạc Khanh nghi ngờ hỏi:
“Xem cái gì?”
Hương Thiên Y ghé tai nàng nói nhỏ, sau nó Mạc Khanh mặt đỏ bừng nhưng vẫn gật đầu, hai nàng sau đó lén lút rời đi, Trình Thiên Tuyết thấy hai cô nàng này cứ mờ ám thì khi các nàng đi xa suy nghĩ một chút rồi cũng đi theo.