Đi đến thượng thư phòng Băng Thần chì viết một tờ giấy nhỏ kèm theo cuộn băng rồi rời đi, hắn tin tưởng Vương Khang chắc chắn sẽ không đưa cho ai xem cuộn băng này trừ khi bất khả kháng, với lại Băng Thần quay cũng không để mấy cô nương lộ thân quá nhiều.
Có điều hắn làm những tư thế của các nàng rất bắt mắt, chưa thể chân chính có được các nàng chắc chắn sẽ không vui cho lắm, nhất là Vũ Thu Thiền cùng Băng Thần chiến đầu với nhau một thời gian dài như thế này.
Làm xong tất cả hắn ta quay lại bàn ăn cùng mọi người, Vũ Thu Thiền nhìn hắn hỏi:
“Xong hết chưa?”
Hắn ta nhìn nàng rồi nói:
“Ngươi yên tâm Vương Khang sẽ không thông qua video đó biết được thân phận thật sự của ta đâu, thế nhưng độ kích thích với hắn ta thì se vẫn đủ.”
Cố Thủy Thần nhìn lấy Băng Thần rồi hỏi:
“Hay chúng ta chờ tới ngày Vương Khang dẫn quan trở về rời đi, khi đó chúng ta có thời gian thông báo cho người của Vũ gia và Từ gia.”
Vũ Thu Thiền mỉm cười nói:
“Cố tỷ cứ yên tâm gia đình chúng ta và Từ gia đã sớm rời đi rồi, ngoài phủ chỉ còn mấy cái hộ vệ để đánh lừa thôi, bây giờ chúng ta rời đi thì cha ta cùng Từ thúc mới có thể yên tâm rời đi.”
Cố Thủy Thần không ý kiến gì nữa nhưng khi họ sắp kết thúc bữa ăn thì có một cung nữ nhanh chong chạy tới, Băng Thần nhận ra từ sớm thế nên đã trốn lên nóc cung điện từ bao giờ.
“Cấp báo, cấp báo thưa nương nương.”
Vũ Thu Thiền nhìn đang hốt hoảng chạy vào cung nữ hỏi:
“Có chuyện gì mà ngươi gấp như thế.”
Người cung nữ vội vàng quỳ xuống rồi nói:
“Thưa nương nương theo tin cấp báo thì Hoàng Thượng đã khải hoàn trở về mời các vị nương nương ra cổng thành đón thánh thượng.”
Vũ Thu Thiền vẻ mặt có chút vui mừng nói:
“Ta đã biết rồi ngươi lui đi.”
Người cung nữ cúi đầu khẽ nói:
“Vâng thưa nương nương.”
Băng Thần thấy cũng nữ đã rời đi rồi thì nhảy xuống dưới rồi nhẹ giọng nói:
“Chúng ta đi thôi.”
Băng Thần sau đó cũng các cô nương đứng trên nóc hoàng cung nhìn về phía cửa thành đằng xa, thực ra cũng trùng hợp khi bọn họ chuẩn bị rời đi thì Vương Khang trở về, có lẽ tất cả đã là định mệnh cả rồi, giữa Băng Thần và Vương Khang thì sẽ có một kẻ cười còn kẻ còn lại sẽ đau thấu tâm gan.
Kiếp trước Băng Thằn đã lãnh đủ hậu quả từ hành động của thằng em thế nên kiếp này kẻ phải chịu đựng lại là Vương Khang, dù chưa biết hắn ta sẽ phản ứng thế nào khi biết tất cả lão bà và cận thần đều phản bội thì sẽ có cảm giác như thế nào.
Dùng nguyên lực khuếch đại khiến cho Băng Thần nhìn về phía đoàn quân một cách dễ dàng, thậm chí Băng Thần còn thấy được Vương Khang đang trò chuyện cùng một người nào đó, bỗng nhiên người kia cảm giác được gì đó phóng mắt về phía hoàng cung nhưng chẳng thấy gì cả.
Vương Khang thấy cận thần của mình nhìn về phía hoàng cung thì hỏi:
“Trần tướng quân khanh thấy gì sao?”
Vị này Trần tướng quân khẽ mỉm cười nói:
“Không thưa bệ hạ, có lẽ khoảng thời gian này ta qua tập trung vào chiến trận nên hơi căng thẳng, chính vì thế ta có chút nhạy cảm thôi.”
Vương Khang mỉm cười nói:
“Trận chiến này may có ngươi mới có thể kết thục sớm như thế, mấy vị lão tướng quân già rồi nên toàn đưa ra nhưng quyết sách sai lầm, lần này về đến hoàng thành trẫm nhất định thưởng lớn cho khanh.”
Hơi mỉm cười người kia khẽ nói:
“Chia sẽ lo âu với bệ hạ là trách nhiệm của bề tôi như thần, các phần thưởng không thể so sánh với sự tín nhiệm của ngài.”
Vương Khang khẽ gật đầu nói:
“Lần này Vũ tướng và Từ tướng cũng không có công bằng ngươi, thậm chí họ còn để lộ ra quá nhiều sai lầm, nếu không phải họ một mực trung thành với Hoàng Thiên đế quốc thì ta còn tưởng họ cố tình ấy chứ.”
Vị kia Trần tướng quân muốn nói gì nhưng nghĩ đi nghĩ lại thì hắn ta lại cảm thấy thôi đi thì hơn, hắn làm sao dám vu vạ cho hai vị công thần lập quốc như Từ Thiên và Vũ Ngạn cơ chứ, đã có mấy người nhắc nhở hắn đừng vì đắc ý nhất thời mà tự rước họa vào thân.
Bản thân hắn tuy trẻ tuổi nhưng không phải không biết những chuyện này, dù sao tuy hắn được tín nhiệm nhưng cũng đâu bằng người đầu ấp tay gối với hoàng thượng, nhỡ hắn đắc tội với Vũ Ngạn hay Từ Thiên thì sẽ có vấn đề lớn.
Nhất thời chắc chẳng có vấn đề gì cả, Vương Khang nhìn Trần tướng rồi khẽ cười nói:
“Trần tướng quân có ý kiến gì cứ việc nói cho ta biết, bản thân ta sẽ không vì thiên vị ai mà gây bất lợi cho ngươi.”
Tuy Vương Khang đã nói như thế có điều Trần tướng quân vẫn lắc đầu nói:
“Có lẽ do quá lâu không đụng loại này chiến trận nên mới có chút phán đoán sai lầm, còn thần thì chỉ có chút may mắn chứ làm sao sánh được với hai vị quốc công.”
Vương Khang khẽ lắc đầu nói:
“Ngươi còn trẻ như thế sao đã học cách nói chuyện của mấy lão già kia, thế nhưng trẫm không trách tội ngươi, chỉ hi vọng ngươi một mực phụ tá ta, nếu ngươi lập nhiều chiến tích ta sẽ một nực khen thưởng đúng mức.
Ta hi vọng bên cạnh ta sẽ có một cái chân chính cận thần có thể cùng ta phân ưu quốc gia đại sự, bản thân ta muốn đi ra khỏi cái bóng của đai ca mình và Từ Thiên hay Vũ Ngạn đều đại diện cho đại ca, thế nên ta mới không muốn họ ra tay tham gia chinh phạt lần này.
Dân chúng nhìn về phía bọn họ thì trong lòng vẫn sẽ tung hô anh trai của ta, còn bản thân một hoàng đế như ta thì lúc nào cũng chỉ giống như bản lỗi của đại cả, nhắc tới vinh quan của Hoàng Thiên thì mãi mãi cũng không có ta.”
Trần tướng quân không dám nói gì cả bởi đó là sự thật, nếu chính Vương Khang cũng nhận thấy thì hắn cũng không cần phải cầm đèn chạy trước ô tô làm gì, cũng chẳng cần phải an ủi vì nó quá giả dối.
Gần vua như gần cọp ít nói lại vài chữ có khi còn sống an lành, vô mông ngựa nhưng không đúng chỗ thì có ngày chết không chỗ chôn