Băng Thần đưa ba người về nhà thì thấy Loan Phượng đã chờ sẵn ở ngoài, nàng nhìn Băng Thần cười đây u nhưng khi quay sang Phượng Lam Băng thì ngay lập tức tươi cười nói:
“Tiểu Băng một thời gian không gặp trông ngươi khác hẳn, đứa nhóc bé xíu ngày nào đã phổng phao xinh đẹp thế này, hôm trước ngươi đấu cùng Băng Thần dì còn không chắc có phải ngươi không, ai ngờ đúng thật là ngươi.
Hoàn cảnh của ngươi dì đã nghe Thiên Ánh nhắc tới, ngươi cứ ở đây đến bao giờ cũng được tuy không bằng hoàn cảnh của Phượng gia nhưng ít ra còn không phải khó chịu những chuyện nhảm nhí, bây giờ rửa tay rồi vào ăn cơm.”
Loan Phượng liếc Băng Thần rồi nói:
“Ngươi mau đi làm chút đồ ăn cho Lam Băng chứ đứng đó làm gì.”
Băng Thần biết nàng không muốn truy cứu chuyện bọn họ tới nơi đấu dị năng thế nên nhanh chóng chuồn vào nhà, hắn ta cũng không chuẩn bị nhiều chỉ vài món hấp lại cùng một bát mì trộn với thịt viên, nhưng số lượng nếu dành cho một người ăn thì dư rồi.
Với chút cảm xúc nghi ngờ nàng bắt đầu nếm thử đồ ăn, Loan Phượng mỉm cười nói:
“Có ngon hơn đồ ăn do đầu bếp Phượng gia làm không?”
Phượng Lam Băng rối rít gật đầu nói:
“Quả nhiên ngon hơn rất nhiều.”
Loan Phượng vui vẻ nói:
“Tiểu tử nhà ta không có tài đức gì nhưng được cái nấu ăn thì khó ai có thể sánh bằng.”
Băng Thần ghé qua chỗ bàn ăn rồi nói:
“Ngươi nếu muốn cách ly mình khỏi Phượng gia thì nhanh chóng hủy đi quang não thay cái mới vào, để quang não cũ hoạt động thì đến lúc họ cần tìm ngươi thì chuyện đó lại trở nên quá dễ dàng rồi.”
Phượng Lam Băng nghe thấy hắn ta nói thế thì ngay lập tức tháo ra quang não ném qua cho Băng Thần, chụp được một cái Băng Thần dùng nguyên lực thắt chặt khiến cho một giây sau quang não đã hóa thành bụi phấn.
Hắn mỉm cười nói:
“Ngươi quyết đoán như thế thì quá tốt, ăn xong ngủ sớm mai chúng ta sẽ phải lên lớp đấy.”
Băng Thần cười như nắng hạ chói vào cả trong tim, giảm cân toàn bộ Băng Thần bây giờ nhìn vào tuy không thể bằng lúc mang huyết mạch Cửu Vĩ Thần Hồ nhưng cũng được một nửa độ đẹp trai trước kia.
Nhưng gương mặt chưa bằng nhưng ánh mắt có thần cùng nụ cười chết người vẫn còn đó, Phượng Lam Băng hơi ngẩn người nhìn Băng Thần đi thẳng vào dãy hành lang mới hoàn hồn, Loan Phượng mỉm cười nói:
“Tiểu tử kia đẹp quá nhỉ.”
Phượng Lam Băng biết ánh mắt của mình đã bị Loan Phượng nhìn thấy, nàng xấu hổ cúi đầu nhưng vẫn mạnh miệng nói:
“Hắn ta không phải gu của ta.”
Loan Phượng mỉm cười nói:
“Ta đâu có nhắc gì đến chuyện đó.”
Phượng Lam Băng biết mình nói hớ thì càng thêm ngại ngùng, Loan Phượng cười nói:
“Ngươi không phải ngại nữ nhân chúng ta thấy trai đẹp thích cũng bình thường thôi, trả nhẽ chỉ có nam nhân mới được ngắm nữ nhân xinh đẹp, với lại ngươi có công nhận dì nuôi rất có tay hay không?”
Phương Lam Băng gật đầu đồng ý nhưng không nói gì cả, Tử Mộng và Tử Lan bắt đầu ghen tị nhưng các nàng nhớ tới Băng Thần nói muốn tam thế tứ thiếp thì như bong bóng sì hơi bởi trừ khi bỏ hắn ta nếu không chẳng có cách nào ngăn cản được nam nhân này cả.
Tử Mộng suy nghĩ một lát rồi hỏi:
“Vừa này Lam Băng tỷ cùng Băng Thần có cá cược với nhau nhưng hai người cứ thần thần bí bí khiến chúng ta không rõ, tỷ có thế nói cho chúng ta biết hay không?”
Phượng Lam Băng tất nhiên không muốn nói đến chủ đề này lên bèn nói đại để đối phó:
“Ta cùng Băng Thần cá cược liên quan đến cha của ta thôi.”
Tử Mộng và Tử Lan cũng biết cha của Phượng Lam Băng là ai rồi nên không hỏi nữa, Phượng Lam Băng thở phào một hơi, nếu chuyện cá cược nội dung lộ ra thì nàng không biết phải sống như thế nào trong căn nhà này nữa.
Dù thắng hay thua thì cũng quá mức ngại ngùng, nếu thắng thì nàng coi như khiến người ta tổn thất đến tận 42 triệu còn nếu thua thì nàng thành nữ nhân của Băng Thần một cách khó hiểu nhất có thể và nàng tất nhiên không muốn chuyện đó xảy ra.
Băng Thần lết thân thể mệt mỏi của mình vào phòng vệ sinh dưới lầu, tuy trong phòng có nơi đi vệ sinh riêng nhưng không có cái bồn tắm rộng lớn hắn yêu thích, quan trọng nhất phía dưới đây còn có cả một hồ nước nóng nhân tạo đáng giá cả vài triệu.
Đã bỏ ra một cái giá không nhỏ như thế nên khi rảnh rỗi như thế này hắn ta tất nhiên muốn vào hưởng thụ nhưng khi hắn ta đi tới hồ thì thấy Khương Ngọc Hà lõa thể đã ngất lịm đi từ bao giờ, sờ vào mũi thí thấy nàng ta đã không còn thở.
Nhưng thông qua nhiệt độ cơ thế thì hắn biết nàng mới chỉ bị như thế này không lâu, Băng Thần hết sức bình tĩnh bắt đầu điểm một số huyệt trên cơ thế nàng sau đó hô hấp nhân tạo, thời gian trôi qua càng làm Băng Thần lo lắng.
“Ừm”
Nàng tỉnh lại khiến cho Băng Thần thờ phào nhẹ nhõm, Khương Ngọc Ha lim dim nói:
“Ta rốt cuộc làm sao thế?”
Băng Thần không vội trả lời nàng mà kiểm tra một chút thân thể nàng sau đó mới nói:
“Ngươi tắm nước nóng khi mệt mỏi quá độ, chưa kể theo ta kiểm tra thì trong lúc tắm ngươi còn tự sướng mới khiến ngươi ngất xỉu, rốt cuộc bao nhiều tuổi rồi mà nhưng kiến thức này ngươi vẫn không biết?”
Khương Ngọc Hà lúc này mới nhớ tới mình đang tắm, dùng hết sức của mình muốn cựa quậy nhưng trước khi bất tỉnh cả thân thế nàng bị căng cứng khiến cho bây giờ không còn chút sức lực nào cả, nàng chỉ có thể bất lực nhìn xem Băng Thần như kiểm tra hàng qua nhìn mình.
Nàng cực độ xấu hổ nói:
“Xin ngươi hãy nhìn sang chỗ khác được không?”
Băng Thần vẫn nhìn chắm chằm vào nàng, cỗ thân thể này của hắn ta năm nay mười tắm đã thể hắn đã hưởng thụ qua truyện kia với Loan Phượng lẫn Tô Linh khi qua thế giới này rồi thế nên rất thèm muốn chuyện này.