Băng Thần mắt trợn tròn đưa chân xuống đạp thử chân ga.
“Cạch.....cạch”
Tịnh Ảnh Phong Lan khẽ cười nói:
“Ngươi không biết chứ mẫu xe này đang rất thịnh hành, chỉ là sau năm ngàn năm thì hai nơi duy nhất không được gia cố nguyên liệu vĩnh cứu mới bị hư thôi. “
Băng Thần thử giảm tốc thì nàng nói thêm:
“Ngươi không cần thử làm gì, chiếc xe này do gia tộc dưới trưởng của Tịnh Ảnh gia chúng ta sản xuất nên ta biết rất rõ về nó. Có điều trước khi tông vào cái gì đó thì chúng ta sẽ đi được một đoạn rất xa, ngươi không cần phải lo lắng.”
Nhìn đường cao tốc dài dằng dặc hắn ta mới buông lỏng rồi nói:
“Ngươi vậy mà dám leo lên một chiếc xe không phanh, bây giờ thực lục chúng ta không khác người bình thường nhỡ tông xe chết thì sao.”
Tịnh Ảnh Phong Lan bĩu môi nói:
“Ta liều nhưng sao bằng ngươi dám nhảy từ cửa sổ tầng hai xuống chiếc xe đang phóng với vận tộc hơn năm trăm cây số. Với lại đường còn dài đủ để chúng ta thoải mái suy nghĩ cách dừng lại thế nên ngươi yên tâm đi. “
Băng Thần cảm giác bất lực khi gặp phải một cô nàng não ngắn như nàng, có điều hắn vẫn may mắn hơn khối người. Lúc đi trên đường cao tốc hắn vẫn thấy không ít ngươi đang kiểm tra từng chiếc xe xem có chạy được không.
Tịnh Ảnh Phong Lan khẽ giọng:
“Ngươi tìm xem Liên nhi có dọc đường hay không?”
Băng Thần lắc đầu nói:
“Thẩm Tú rất giỏi trong việc sửa xe thế nên ta nghĩ các nàng đã sớm lên đường từ sớm rồi, hai người chúng ta dù có xe nhanh nhưng vẫn không thể nhanh hơn được người đã đi trước nửa ngày đâu.”
Tịnh Ảnh Phong Lan gật gù quan sát xung quanh rồi nói:
“Nơi nay là quê hương của người thì chắc ngươi sẽ có cách để dừng cái xe này lại chứ.”
Băng Thần nghĩ ngợi rồi nói:
“Theo ta tính toán thì nếu tình hình giao thông có thể thông suốt như thế này thì chúng ta sẽ hết xăng mà dừng lại. Còn nếu tốt hơn nữa thì chúng ta sẽ vòng qua hướng Đông Nam đi hết một vòng tiếp tục theo hướng dẫn để tới đích.
Nếu số người có chiếc xe này càng ít thì với tốc độ khủng bố như thế này thì chúng ta có khả năng rất cao sẽ về đích sớm. Còn mấy vị trí đầu thì ta không dám mơ bởi vì nếu có người vớ được máy bay phản lực hay trực thăng thì chúng ta hít khói chắc.”
Tịnh Ảnh Phong Lan chẳng thèm suy nghĩ chỉ lái thẳng thôi, Băng Thần thì lâu lâu nhớ lại bản đồ trong ký ức để tìm đường đi cho cả hai. Có điều Băng Thần vẫn cảm giác như thế này thì đơn giản quá, không lẽ Thiên Đạo của Hư giới lại hiền lành như thế này.
Một cái Thiên Đạo vô cùng tự kỷ, vừa tiếp quản liền thay đổi tên trò chơi từ Hư giới thành Thiên Đạo. Đồng thời trong thông báo lại có sự lạnh nhạt đầy khó chịu, Băng Thần chính vì thế mà cứ lo lắng quan sát mãi vì sợ có chuyện xảy ra.
Càng làm hắn ta lo lắng hơn đó là mũi tên hướng dẫn màu xanh lúc ở trong thành phố lúc này đã chuyển sang màu đỏ rồi. Tịnh Ảnh Phong Lan thì vẫn vô tư như cũ, nàng còn lẩm nhẩm mấy câu hát của một bài hát mà Băng Thần chẳng biết.
Mất khoảng nửa tiếng thì hai người đi vào con đường nối liền các hòn đảo với đất liền của đại lục. Công trình này dài gần ba ngàn cây số, hao tốn không biết bao nhiêu tiền của, thậm chí với công nghệ hiện đại nhưng vẫn có những tai nạn xảy ra.
“Ù.....ù....ù”
Tiếng máy bay trên bầu trời khiến cho cả Băng Thần và Tịnh Ảnh Phong Lan đều phải ngước lên nhìn. Ngay sau đó Băng Thần lại chuyển mắt sang một hướng khác, từ trong mây một đôi cánh khổng lồ vươn ra.
Băng Thần khẽ cắn ngón tay rồi bắt đầu kết ấn để tạo ra trận pháp che giấu đi hai người bọn họ. Do có chuẩn bị tinh thần từ trước nên dù tình hình rất tệ nhưng Băng Thần vẫn vô cùng bình tĩnh.
Hắn vỗ vai của Tịnh Ảnh Phong Lan rồi nói:
“Chúng ta nhanh chóng đổi chỗ.”
Tịnh Ảnh Phong Lan thấy con quái vật khổng lồ rồi nên tinh thần có chút bất ổn, dù sao tu vi của nàng cũng vẫn chỉ là Vũ Sư bát trọng. Về độ từng trải thì nàng cũng không có nhiều cho lắm nên thấy con yêu thú khổng lồ thì hoảng sợ cũng bình thường.
Nàng vừa bỏ tay ra khỏi tay lái thì Băng Thần bế nàng đặt sang ghế bên cạnh sau đó vừa lái vừa quan sát trên bầu trời. Nhưng ngay khi Băng Thần ngẩng đầu lên thì chỉ thấy một quả cầu lửa khổng lồ.
“Bùm”
Âm thanh của vụ nổ máy bay mất vài giây cuối cùng cũng vang vọng bên tai của hắn ta, Tịnh Ảnh Phong Lan thì nhìn chằm chằm thân ảnh không lồ kia vẻ mặt sợ hãi. Chiếc máy bay khổng lồ giống như chiếc bánh quy bị bóp tan vậy.
Băng Thần liều mạng, hắn từ trong kho đồ lấy ra năm cái bình xăng sau đó canh chừng để xe chạy nguyên một đường thẳng. Từng can xăng được hắn đổ hết vào bình xăng của chiếc xe, làm xong hắn đạp mạnh chân ga để chiếc xe tăng tốc đến tối đa.
Chiếc xe tiếp cận vận tốc âm thanh liền tự bật trần xe lên để tránh cho không khí ảnh hưởng tới người lái xe.
“Vèo”
Băng Thần điều khiển chiếc xe một cách vô cùng điêu luyện lướt nhanh qua những con đường vòng vèo. Mỗi lần Băng Thần đều phải kết ấn tạo trận pháp di động để cho chiếc xe không bị trượt ra khỏi đường.
Đến khi lướt qua hòn đảo cuối cùng thì Băng Thần nhổ ra một ngụm máu, hiện tại thân thể hắn đã hoạt động quá mức quy định. Lúc vào trong đây thì tu vi của hắn đã bị hạn chế xuống vòn Vũ Sư nhất trọng rồi, Tịnh Ảnh Phong Lan cũng thế nên chẳng thể nhờ nàng giúp gì.
Với chút nguyên khí ít ỏi tích trữ thì hắn ta duy trì cả trận pháp che giấu hơi thở, trận pháp tăng tốc lẫn trận pháp ổn định thì làm sao có thể chịu nổi. Con yêu thú khổng lồ bỗng nhiên phát hiện ra hơi thở của hai người Băng Thần thì lập tức nhìn qua.
Tuy nhiên hai người quá nhỏ bé không khiến cho nó để tâm quá nhiều, khác ra một quả cầu lửa sau đó nó bay đi biệt tăm. Băng Thần bất chấp thương tích gấp giọng:
“Chúng ta phải nhảy ra khỏi xe ngươi, ta sẽ mở cửa ra nên ngươi bám thật chắc vào.”
Tịnh Ảnh Phong Lan hét lên:
“Ngươi điên rồi, chúng ta đang di chuyển với tốc độ âm thanh đấy.”
Băng Thần khẽ nói:
“Tin tưởng ta thì may ra ngươi còn sống được.”
Tịnh Ảnh Phong Lan thấy hắn thật sự mở cửa thì hét lên:
“Tên điên này.”
Nhưng đó cũng là những từ cuối cùng Băng Thần nghe nàng ta nói bởi vì khi mở cửa thì chức năng ổn định không gian của chiếc xe hoàn toàn biến mất và chẳng ai nghe ai nói được gì cả.