“Thần Băng trò có thể giải thích cho lão sư cùng các bạn học biết trò có nguyên tắc gì khi thi triển ma pháp có được hay không?”
Băng Thần tuy không thích thế nhưng vẫn nhẹ nhàng đứng lên giải thích cho mấy người kia nghe:
“Thực ra thì ta cùng cách mọi người sử dụng ma pháp khác nhau thế nên cách thi triển cũng khá khác nhau, mọi người sẽ dồn nén ma pháp lại sau đó để nó bùng phát lên rồi phóng ra thì sẽ có ngưỡng sức mạnh lớn nhất.
Còn ta thì đi chuyển luồng ma tinh thể trong không gian khiến chúng trở nên kích động sau đó tự bùng nổ một cách tự nhiên, thêm một điều khác là nơi mọi người vừa công kích sẽ rất bất ổn khiến cho thi triển tiếp sẽ không như ý còn ta thì mọi thứ sẽ bình thường thậm chí luồng ma tinh thể bù vào theo dạng xoắn ốc sẽ khiến cho ma thuật thi triển mạnh hơn rất nhiều.”
Phạm Thiên Hà hỏi:
“Trò có thể nói ra lý thuyết về cách mà trò tu luyện khác với chúng ta thế nào không, biết đâu các bạn học có thể học theo.”
Băng Thần cũng không lấy gì làm ngạc nhiên, hắn thẳng thắn nói:
“ Thực ra rất đơn giản nhưng cũng rất khó, đầu tiên phải làm bạn của các ma pháp tinh thể để chúng tự nguyện giúp ma pháp sư rèn giũa cơ thể nâng cáo hồn lực, pháp lực, có thể tóm gọn lại một câu như sau “ thiên nhân hợp nhất “.”
Mọi người sau đó đều lâm vào trầm tư, họ ai cũng khao khát có sức mạnh như Băng Thần, nhìn hắn thi triển Ma pháp thì rõ ràng đã ở một tầm cao mới chứ không giống như bọn họ, Băng Thần nhẹ giọng nói:
“Để ta làm một ví dụ cho mọi người xem.”
Băng Thần giơ tay lên, pháp lực bắt đầu tụ hội lại sau đó tuôn ra ngoài.
“Ta sẽ thi triển một loại ma thuật là “ Thủy Sinh “ của thủy hệ trước, nhưng trước tiên có ai đó đang bị thương không nhẹ hay nặng không quan trọng.”
Một tên nam sinh dơ tay lên nói:
“Ta bị thương ở tay chỉ tạm thời băng bó.”
Băng Thần mỉm cười nói:
“Vị bạn học kia cứ ngồi tại chỗ cũ ta sẽ giúp ngươi chữa thương.”
Băng Thần thậm chí không cần nhìn người kia, thi triển xong liền cắt đứt pháp lực cung ứng khiến cho mọi người ồ lên, thế nhưng ngoài dự kiến của mọi người ma pháp không hề tiêu tan mà uốn lượn trong không trung hướng tới chỗ người nam sinh kia.
Băng Thần mỉm cười nói:
“Mọi người thấy không nó sẽ giống như có sinh mệnh tiếp tục di chuyển cho đến khi hoàn thành việc của mình hoặc bị phá vỡ.”
Sau đó ngồn năng lượng kia va chạm vào tay người kia sau đó giống như nước chảy xuống phía dưới vết thương khiến nó lành đi cực nhanh, Phạm Thiên Hà ngạc nhiên sau đó hỏi:
“Người dùng được ma pháp hệ thủy?”
Băng Thần cười hỏi:
“Ngài có phải muốn hỏi ta sử dụng được ma pháp nhiều hệ thế đúng không?”
Phạm Thiên Hà mỉm cười gật đầu, Băng Thần nhẹ giọng nói:
“Đây chính là sự khác biệt, ta có thể sử dụng được tất cả các hệ tất nhiên những hệ khác sẽ yếu hơn hệ chính của ta từ khi sinh ra, chuyền này ngài muốn kiểm chúng thì có thể nhờ Phạm Thiên Hương lão sư.”
Phạm Thiên Hà ngạc nhiên hỏi:
“Cháu gái ta?”
Băng Thần gật đầu nói:
“Đúng thế.”
Phạm Thiên Hà thắc mắc:
“Tại sao anh trai ngươi đã truyền cho cháu ta lại không truyền cho những pháp sư khác được?”
Băng Thần mỉm cười hỏi ngược lại:
“Chuyện này sẽ mất công sức cớ sao anh ta lại phải làm mấy chuyện này?”
Phạm Thiên Hà mỉm cười nói:
“Lưu danh thiên cổ, cải biến nguyên cả một thế giới ma pháp hắn ta chả nhẽ không muốn thế?”
Băng Thần nhìn nàng hỏi:
“Việc đó sẽ làm chậm trễ việc tu luyện của anh ta, như thế thì thiên tài sớm muộn cũng thành phế nhân mà thôi, vì một cái danh hão đánh đổi hết những gì mình có thật ngu ngốc mới làm thế.”
Có một người bạn học lên tiếng nói:
“Thần Băng bạn học nói như thế cũng không đúng, như thế là động chạm đến bậc tiền bối.”
Băng Thần mỉm cười nói:
“Vị bạn học kia nói không sai nhưng mọi người ai cũng phải công nhận rằng anh trai ta quá vượt trội so với các tiền bối.Gần mười chín những đã có thực lực Pháp Thánh Tam Trọng các bậc tiền bối cũng không thế sánh bằng mà một phần cũng do họ không có nhiều thời gian tu luyện.”
Mọi người thử tưởng tượng nếu các vị ấy toàn tâm vào tu luyện thì sẽ có nhiều người hơn đi ra khỏi thế giới này chứ không phải suốt dòng lịch sử chỉ có một người mà thôi, chưa kể nếu mọi người chú ý thì ngài ấy cũng có quá khứ chỉ lo tu luyện, sau đó mới chú ý những chuyện khác.”
Nghe Băng Thần nói thế dù không muốn nhưng ai cũng phải công nhận rằng hắn nói quá có lý, có lý đến làm người khác không biết phải phản bác làm sao.
Băng Thần lúc này mới nói:
“Khi đã đứng trên đỉnh thì chúng ta mới có thể giúp người khác một các nhanh chóng nhất, còn khi đứng ở dưới đáy thì không phải cần lo cho chính mình trước hay sao, đó không gọi là ích kỉ mà là thức thời.”
Băng Thần mỉm cười thở ra một hơi nói:
“Anh ta từng nói “ Thành Sự Tại Nhân “ phải chứng minh bằng thực lực chân chính, ví dụ như anh ta không mạnh như thế, ta cũng không thi triển được ma pháp theo cách kia thì ai sẽ tin tưởng lời ta nói, nếu chỉ có cái miệng thì giải thích đến bao giờ.”