Thú Tu Thành Thần

Chương 54: Chương 54: Thây ma tiến hóa đại nguy cơ




Băng Thần lặng yên quan sát tình hình zombie qua lại trên con đường nhưng chỉ vài phút sau toàn bọ con đường trống không.Trong mắt Băng Thần hiện lên sự lo lắng vô cùng bởi vì chiếc trực thăng gây ra một vấn đề lớn.

Vụ nổ do Nhân Thanh gây ra chỉ thu hút zombie trong khu vực nhưng còn chiếc máy bay sẽ tụ họp tất cả zombie lại một chỗ. Như thế muốn giết zombie trong thành phố trở nên khó khăn vô cùng mà không giết đồng nghĩa không có kinh nghiệm để lên cấp.

Trong khi người ta lo lắng làm sao sống sót thì Băng Thần nghĩ cách làm sao để có thể giết được nhiều nhất để tạo khoảng cách với nhóm người sau. Bởi vì khi dẫn đầu thì hắn mới có thể hỗ trợ những đồng bọn của mình và kiếm chác từ “Tân Sinh “ một cách thoải mái nhất.

Hắn quay đầu lướt vào trong ngồi lại vị trí mà hắn vừa ngồi ăn mà Trịnh Thúy Di Vẫn chậm rãi ăn.Chỉ nhiêu đây cũng đủ hiểu hiệu quả cách âm của quán cafe này giữa các khu vực khác nhau là tuyệt đối.Băng Thần ngồi trước mặt nàng suy ngẫm rồi hỏi

Băng Thần:“ Nếu chúng ta lấy một chiếc xe và rời đến vùng ít người liệu có kịp trước khi trời tối không?”

Hắn ta thật sự không quá quen thuộc tình hình nhất là địa hình khu vực này chỉ có thể hỏi ý kiến nàng dù sao cẩn thận vẫn tốt. Trịnh Thúy Di nghĩ một một lát tay xoay xoay chiếc muỗng bạc sau đó cẩn thận nói

Trịnh Thúy Di:“ Qua tất cả các yếu tố đặc biệt là giao thông tắc nghẽn khiến khả năng này gần như là không thể nếu mà muốn trước buổi tối được.Kể cả ban ngày nếu có được một chiếc mô tô tốt thì rời khỏi nơi này vẫn phải xem may mắn của hai người chúng ta thế nào.”

Băng Thần nhanh chóng đưa ra quyết định của mình

Băng Thần:“ Chúng ta nên nghỉ lại đây và ngày mai nên tìm cơ hội ra ngoại thanh nơi đó mật độ dân số nhỏ hơn sẽ cho chúng ta cơ hội lớn hơn.”

Nói xong Băng Thần lâm vào trầm tư còn Trịnh Thúy Di cũng như một pho tượng ngồi im lặng bên cạnh thời gian cứ thế trôi qua. Màn đêm dần buông xuống Băng Thần thoát khỏi trạng thái trầm tư nhìn người đối diện mình.

Băng Thần: “Nghi ngơi đi, yên tâm sẽ không có chuyện gì xảy ra.”

Sau đó hắn xoay ghế hướng cửa kiếng hay mắt nhắm nghiền nhưng khóe môi lại có một nụ cười mỉm khiến Trịnh Thúy Di ngẩn người.Lúc lắc cái đầu để bỏ qua một số suy nghĩ kỳ lạ nàng kéo hai chiếc bàn lại gần nhau dọn dẹp đồ đạc và ngủ.

Băng Thần có chút hưởng thụ cảm giác này mọi thứ đều tràn đầy nguy cơ dù thế nào cũng phải giữ tỉnh táo.Dù trạng thái này làm hắn có chút mệt mỏi nhưng cũng khiến mọi thứ tràn đầy kích thích.

Màn đêm dần trôi đi ánh nắng sớm soi sáng Trịnh Thúy Di mở mắt ra vị trí mà Băng Thần đã không còn người nhìn ra xa xa bên hành lang trống trải. Băng Thần lúc này đang khởi động buổi sáng dù sao thế giới này không có tu vi cua thế giới kia. Tu vi bị phong ấn cảm nhận được nguyên khí dồi dào xung quanh nhưng không thể tu luyên mang đến một cảm giác thật là phí phạm.

Trịnh Thúy Di nhanh chóng dời tầm mắt nàng không muốn trở thành kẻ nhìn chằm chằm người khác chuyện đó thật khiếm nhã.Lấy từ trong tủ kiếng hai đĩa bánh kem vẫn còn mát lạnh đặt lên trên bàn im lặng chờ đợi. Băng Thần cũng đã chú ý đến nàng tay đẩy nhẹ thân thể đứng lên bước chầm chậm tới vị trí nàng đã bày sẵn hai đĩa bánh kem.

Nhìn chiếc bánh to thật to làm hắn cười khổ chưa kịp nói gì nàng đã mở miệng nói trước

Trình Thúy Di:“Ta không muốn ngươi cứ ăn xong một đĩa lại phải đứng lên lấy một đĩa khác.”

Băng Thần mỉm người không ý kiến lấy muỗng xúc từ từ tửng miếng một nhìn người trước mặt mình không khỏi nể phục nàng thân là một phụ nữ nhưng trong hoàn cảnh này nàng lại tỏ ra thật bình tĩnh. Đối với hắn nàng là người đồng hành tốt nhất mà hắn có thể nghĩ tới vừa có sự hiểu biết về tình hình lại có sự bình tĩnh quyết đoán lại rất nghe lời.

Chưa kể là bản thân nàng cũng rất biết cách ứng sử cũng như cách làm việc cũng hợp lý dứt khoát không khiến nàng trở thành gánh nặng trong tổ đội. Bữa sáng kết thúc sau đó không lâu Băng Thần lại ra ngoài quan sát nhưng ngạc nhiên là chẳng có một con zombie nào cả.

Tuy không có nhưng những cái xác ngày hôm trước lại tỏa ra mùi hôi khó chịu vô cùng.Bất chấp điều đó hắn vẫn phải ra ngoài tìm kiếm mô tô như kế hoạch đã nghĩ trong đầu. Và nhanh chóng hắn tìm được mục tiêu của mình một chiếc mô tơ vô cùng hiện đại đậu trước cửa một nhà hàng cách đây hơn một trăm mét về phía trước.

Nhãn hiệu honda quen thuộc, dắt xe vào cửa hàng cafe lấy xuống một cái khăn trải bàn lau sạch chiếc xe khiến nó trở nên sáng bóng. Trịnh Thúy Di nhìn chiếc xe là biết Băng Thần đã quyết tâm lao ra khỏi thành phố này tìm cơ hội bên ngoài khu vực quá nhiều nguy cơ như thế này.

Nàng cau mày suy nghĩ Băng Thần suy nghĩ một chút rồi nói ra suy nghĩ của mình với Băng Thần

Trình Thúy Di:“ Chúng ta ra khỏi thành phố này rất có thể sẽ gặp một vấn đề khác đó chính là lương thực.Không những thế còn có thêm một nguy hiểm khác đó là thú vật ngày hôm nay đã bắt đầu tiến hóa thành yêu thú.Ngoại thành khu vực này là một mảnh rừng núi được quy hoạch để thanh lọc không khí của nền công nghiệp phát triển thời kỳ khác.”

Trình Thúy Di ngưng trọng nói:“Đặc biệt là yêu thú chúng cũng giống như nhân loại và zombie cũng tiến hóa.Tuy nhiên không giống như nhân loại bọn chúng lại được lợi thế về nhục thể và bản năng chiến đấu bởi chúng vốn là hoang dã còn nhân loại thì sống hiện đại trước tiên sẽ thua thiệt về tâm lý khi va chạm.”

Băng Thần cười cười:“ Ngươi cảm thấy ta sẽ thua về mặt tâm lý khi chiến đấu với đám hung thú đó.”

Trịnh Thúy Di nghiêm túc:“ Ngươi chắc chắn không nhưng ta thì có đó còn chưa kể đôi khi chúng ta còn gặp yêu thú sống theo bầy đàn thì rất không ổn. Dù ngươi mạnh mẽ đến đâu thì cũng khó thoát hiểm cảnh vì thế nếu ngươi tin tưởng hay đi theo phương hướng mà ta dự định.”

Băng Thần mỉm cười gật đầu bởi vì thật sự hắn không hề biết đường đi có thể nàng có mục đích gì khác nhưng chỉ cần nàng không đưa bản thân vào chỗ chết thì hắn chắc cũng ổn.

Trịnh Thúy Di làm sao biết Băng Thần nghĩ những gì trong đầu nàng có chút cảm động vì có người tin tưởng chính mình giao mạng sống cho mình. Nàng ổn định trong nội tâm sao động

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.