Thú Tu Thành Thần

Chương 1210: Chương 1210: Thiên Đạo Đại Chiến - Làm Giàu Không Khó




Băng Thần đợi chưa tới nén hương thì Nhân Bình Phàm đã cho người tới mời, nơi bọn họ quyết đấu chính là nơi tập luyện của đệ tử hạch tâm. Nói chính xác hơn là nơi để Hạch Tâm đệ tử và Nội môn cao cấp đệ tử trong top 100 phân đấu giành thứ hạng.

Một vùng rộng đến năm trăm dặm được đổ đầy kim loại đặc, đã thế còn là hỗn hợp kim loại quý hiếm nên rất cứng cáp. Bên ngoài thì bị bao phủ bởi kết giới, không những che khuất tầm nhìn của người bên ngoài, lại còn hoàn toàn che giấu động tĩnh bên trong.

Hơi liếc xung quanh một chút Băng Thần liền quan sát xung quanh trong lòng thầm nghĩ:

“Nhân số lần này cũng không ít một chút nào cả. Hình như người có thể tới đều tới cả, chỉ là không biết đám dê béo kia có tới đủ chưa nhỉ hay mình phải kéo dài thời gian.”

Băng Thần ghé lại gần Nhân Bình Phàm khẽ giọng hỏi:

“Không biết những người có mặt ở đây đều là Hạch Tâm đệ tử hay sao?

Nhân Bình Phàm chỉ về phía đài cao rồi nói:

“Bên kia mới là Hạch Tâm tệ tử, còn ngồi trên khán đài toàn là đệ tử nội môn thôi, bọn họ nằm trong top 100 hoặc từng nằm trong vị trí đó. Nói chung do dao động liên tục lên cũng có tới ba trăm người, quan trọng là toàn bộ mười ba Hạch Tâm đệ tử đã có mặt.”

Băng Thần ngạc nhiên hỏi:

“Thế nhưng sao ta thấy có tới mười năm người lận thế?”

Nhân Bình Phàm liếc qua liền nói:

“Hai người này là Hoàng Uỷ và Cao Thủ, bọn họ là đệ tử đóng môn của hai vị Thái Thượng trưởng lão, không biết làm sao lại tới đây. Chẳng lẽ chỉ vì mấy cái đệ tử nội môn đánh thua người khác thôi sao, thật sự lạ quá đấy.”

Băng Thần vỗ vai Nhân Bình Phàm khẽ giọng than thở:

“Họ đang hiếu kỳ với một người tới từ thế giới khác như ta thôi, huynh đệ ngươi thử nghĩ xem nếu ngươi mới nhìn thấy một thứ gì đó rất mới liệu có hiếu kỳ không. Thôi đừng nói đến mấy chuyện này nữa, chúng ta chuẩn bị quyết đấu thôi.”

Lúc hai người tách ra Băng Thần khẽ giọng:

“Bình Phàm huynh đệ là người tử tế, đắc tội rồi.”

Nhân Bình Phàm còn không hiểu tại sao Băng Thần phải nói thế, hai người quay về vị trí thì chấp sự của Vân đường bước ra. Có hai đại đường do hai Thái thượng trưởng lão đứng đầu là Vân đường và Hoán đường, họ thay nhau quan sát đệ tử trong khu vực quyết đấu.

Cách này cũng là để tuyển chọn nhân tài vào bên trong, đồng thời quan sát phẩm hạnh, rồi sau đó sẽ phân ra để giữ lại ai trong môn, ai thả ra bên ngoài. Đôi khi có những người thiên phú không tệ nhưng lòng hướng ra bên ngoài thì giữ không được.

Chấp sự bắt đầu phổ biến luật lệ:

“Trận đấu không cho phép giết chết đối phương, không được phép phế tu vi của đối phương, đơn giản như thế thôi còn bây giờ bắt đầu.”

Băng Thần nghiêng người cũng chẳng thủ thế gì cả, Nhân Bình Phàm cũng chưa vội ra tay mà im lặng quan sát.

“Vụt”

Đột nhiên Băng Thần mờ đi sau đó Nhân Bình Phàm đột nhiên cả người vọt ra ngoài, chấp sự rất nhanh chóng tiếp lấy hắn. Thế nhưng lúc này hắn ta đã hoàn toàn bất tỉnh nhân sự, rõ ràng đã trúng đòn, ở đây mọi người đều nhìn ra đó là một cước của Băng Thần.

Cao Thủ nheo mày khẽ giọng:

“Rõ ràng đòn này không hề quá nhanh đến mức không thể né tránh được, tại sao Nhân sư đệ lại dễ dàng trúng chiêu như thế.”

Băng Thần phủi quần áo chép miệng:

“Thất vọng thật, Hạch Tâm đệ tử của Hoán Ảnh Môn sao yêu như thế, mới có một cước thôi đã gục ngã rồi. Thế này này thì chán chết, thôi cũng mấy ngày nữa rời đi rồi lo nghĩ làm cái gì.”

Băng Thần tuy giống như lẩm bấm thế nhưng ở đây tu vi của ai lại tầm thường, tất cả mọi người đều Siêu Phàm cao thủ. Chấp sự kia thì thậm chí đã là Siêu Thần ngũ trọng, hắn lẩm bẩm như thế thì làm sao họ lại không nghe được.

Hoàng Uỷ vỗ vai một cái Hạch Tâm đệ tử, người này hiểu ý liền nhảy xuống phía dưới đi thẳng hướng Băng Thần. Trong khi đó thì vị chấp sự kia đã lấy tiền đặt cuộc trao cho Băng Thần, Hoán Ảnh Môn thật sự rất đúng quy củ.

Một người đi lại gần chắp tay:

“Xin chào Băng Thần huynh đệ, ta tên Nhậm Đạt cũng là một Hạch Tâm đệ tử, trong môn thì Nhậm Bình Phàm không phải dạng vừa. Nếu huynh đệ thắng hắn thì không ngại đấu với ta một trận chứ, tiền đặt cược chắc chắn sẽ không ít.”

Băng Thần nhìn hắn từ trên xuống dưới rồi nói:

“Cũng được thôi, đầu tiên ta muốn thanh thương ngươi đeo sau lưng, thứ hai ngọc bội bên hông cũng không tệ. Đổi lại thì bội kiếm của Bình Phàm huynh đệ và những thứ ta thắng từ đệ tử nội môn sẽ đi về tay ngươi, thế nào cảm thấy hợp lý chưa.”

Không nghĩ tới chuyện mình sẽ thua thế nên chuyện này không cần nghĩ ngợi hơn thua liền gật đầu đồng ý. Chấp sự thì nhíu mày, nếu không phải đang có cuộc họp quan trọng thì hắn ta nhất định sẽ gọi Vân Thái thượng tới đây.

Hắn đứng ra lên tiếng:

“Trước tiên có thể cho ta xác minh lại tu vi và tuổi tác của vị công tử này có được không?”

Băng Thần mỉm cười rất tự nhiên đưa tay ra:

“Tất nhiên rồi, thế nhưng mong chấp sự đừng chạm đến huyết mạch hay những thứ khác.”

Chấp sự cầm lấy tay hắn gật đầu cam đoan:

“Chuyện này là đương nhiên rồi, võ giả tất yếu phải hiểu điều này, công tử không phải người của Hoán Ảnh Môn nếu ta làm thể mặt mũi để đâu. Chỉ có điều ta sợ gặp tiền bối giả thành kẻ yếu đuối đi bắt nạt mấy cái hâu bội trong phái thì ta khó giao phó.”

Băng Thần mỉm cười nói:

“Ta là người chơi thì dù có giả tuổi thì cũng đến sáu mươi thôi, mọi người lo cái gì cơ chứ.”

Chấp sự rất nhanh buông tay Băng Thần ra cười nói:

“Ta chỉ làm theo quy củ thôi nên công tử đừng trách, thân là cấp dưới thì ta phải làm đúng trách nhiệm của mình, cẩn tắc vô áy náy cái đạo lý này ai cũng hiểu mà. “

Băng Thần nhún vai hỏi:

“Được thôi, kết quả kiểm tra của chấp sự là gì?”

Chấp sự lui ra rồi nói:

“Ta kiểm tra rõ ràng rồi, đúng như Băng Thần công tử nói, tuổi vừa tròn hai mươi hai tu vi thì đã Siêu Phàm Ngũ Trọng Thiên. Trận quyết đấu có thể tiếp tục được rồi, hai người có thể ra tay ngay khi ta ra hiệu, luật đấu thì vẫn như trận trước.”

Hai người cúi chào nhau sau đó tiếp tục thủ thế, Băng Thần vẫn cái vẻ thoải mái như trận trước.

Hắn ta khẽ giọng:

“Một chiêu giống như trước, nếu Nhậm Đạt huynh đệ đỡ được thì chúng ta mới có thể đấu tiếp được.”

Nhậm Đạt rất tự tin với tốc độ phản ứng của mình, tuy tu vi còn thua Nhân Bình Phàm một nhưng xếp hạng bên trên cũng là nhờ thế. Đứng bên trên hắn ta cũng nhìn qua rồi, rõ ràng tốc độ rất chậm, không đỡ được thì mới là vô dụng.

Thậm chí hắn ta nghĩ Nhân Bình Phàm chỉ do sơ xuất mới có thể thất thủ trước người này, nếu không thì sao có thể thua. Hạch Tâm đệ tử ai lại không có bản lĩnh vượt cấp chiến đấu, thế nên dù Băng Thần hơn họ một tiểu cảnh giới nhưng thực chất vẫn bị xem thường.

Đặc biệt những kẻ phải khổ luyện như bọn họ càng coi thường những kẻ mạnh lên nhờ đan dược chồng chất ra. Trong suy nghĩ của họ thì không thể có người nào tu luyện thiên tài đến mức có chút tuổi thôi đã Siêu Phàm Ngũ Trọng Thiên cả.

“Bụp”

Chấp sự thở dài, một chiêu này hắn cũng không nhìn ra huống gì mấy người đệ tử kia. Không phải tu vi hắn hơn Băng Thần cả một đại cảnh giới thì nhìn thấy đòn đánh cũng khó.

Tiếp đó thì lần lượt từng cái đệ tử hạch tâm đi lên, thế nhưng liên tục tám người đều không đỡ được một cước này liền gục ngã.

Băng Thần trong lòng cười to bởi quả nhiên làm giàu không khó.

(Chương tăng thêm cám ơn bạn taminhhieu đã tặng đậu cho tác. Chúc bạn đọc truyện vui vẻ.)

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.