Trịnh Thúy Di chép miệng rồi nói:
“Nói đó gọi là Thiên Ma Thần Mộ, từ dưới mặt đất của Thiên Ma Thần một luôn có Thiên Ma cấp độ khoảng 3125 chui lên, có thể nói giết mãi không hết, trước kia có một công hội muốn tiến hành dọn dẹp nơi đó khi lấy được quyền sở hữu nhưng huynh biết kết cục của họ thế nào không?”
Băng Thần lắc đầu nói:
“Nàng cứ kể tiếp đi.”
Trịnh Thúy Di khóe môi hơi câu lên rồi nói:
“Kết cục chính là hơn hai mươi triệu thành viên tinh nhệu đánh nhau với đám Thiên Ma đó hơn một tháng trời nhưng vẫn không thể dọn dẹp hết, đã thế càng vào sâu thì đám Thiên Ma càng mạnh, dù mới đi giữa đường thôi cũng đa gặp đám Thiên Ma cấp độ 200 rồi.
Nhưng đó mới chỉ là phần dễ nhất, khi đi vào Thiên Ma Thần Mộ thì bắt buộc phải ở trong đó ba ngày liên tục cũng chính là 72 tiếng, có điều kết thúc khoảng thời gian đó thì chín ngày sau không thể đăng nhập vào Tân Sinh.
Nhưng nếu thăng cấp liên tục ba ngày rồi nghỉ ngơi 9 ngày thì còn đỡ, nhiều người vào trong xong còn bị giết sớm thế là mất 9 ngày ngồi chơi xơi nước, cái công hội đó sau một lần đại chiến thì từ ngang hàng Vũ Thần điện đi xuống thành nhị lưu công hội luôn.”
Băng Thần nghe xong thì hơi mỉm cười nói:
“Thực ra ta nghe thì cũng đã hiểu cơ chế của Thiên Ma Thần Mộ rồi, Tân Sinh sẽ không trục xuất người chơi mà không có lý do, thế nên ta nghĩ 9 ngày kia có lẽ là do khi một người sử dụng 72 tiếng thì họ phải trả lại bằng số ngày đăng nhập thôi.”
Trịnh Thúy Di gật đầu nói:
“Thực ra ta cũng nghĩ đến chuyện đó từ lâu rồi, tính ra đối với chức nghiệp của huynh thì trước kia ta cũng có chút ý tưởng.”
Băng Thần đánh vào mông nàng một cái rồi nói:
“Dám có ý tưởng với lão công phải đánh đòn.”
Trịnh Thúy Di cắn vào vai hắn một cái khiến cho cấp độ thấp hơn Băng Thần đau thấu xương, nàng hừ một tiếng rồi nói:
“Ta chỉ muốn mời người sở hữu chức nghiệp gia nhập công hội, huynh đừng hòng tìm thời cơ để bắt nạt ta, bây giờ huynh nghiêm túc chút ta có chuyện cần nhờ huynh.”
Băng Thần nhìn về phía tập hồ sơ rồi nói:
“Muội có phải muốn nhờ ta xem xem nên chọn ai để hưởng lợi ích từ bùa lợi đúng hay không?”
Trịnh Thúy Di gật đầu nói:
“Tất cả những ứng cử viên đều nằm ở đây huynh cứ xem đi rồi quyết định.”
Băng Thần mỉm cười nói:
“Những thứ này nàng tự quyết được rồi, chỉ cần nhớ là phải nhắm vào những người có tham vọng muốn đổi đời, thứ hai họ phải yêu thương gia đình và bản thân, như thế chỉ cần một lời thề thiên đạo thì gần như họ đã không thể làm phản nữa rồi.”
Trịnh Thúy Di gật đầu nói:
“Huynh không muốn xem hồ sơ thì ta cũng không ép huynh, bây giờ huynh làm việc riêng của mình đi, ta sẽ từ từ nghiên cứu đống hồ sơ này xem có ai đó thích hợp hay không.”
Băng Thần gật đầu nói:
“Thế thì nàng cứ từ từ mà xem ta đi trước đây, lo việc công hội nhưng nàng vẫn nên chú ý tới cấp độ của mình.”
Trịnh Thúy Di mỉm cười nói:
“Huynh cứ yên tâm ta đã có tính toàn hết rồi, dù sao bây giờ một ngày ta cũng có 24 tiếng cơ mà, 8 tiếng ta làm việc trước mặt mọi người còn thời gian còn lại thì ta đi đánh quái thăng cấp, tính ra vẫn tốt hơn trước rất nhiều.”
Băng Thần rời đi sau đó thì tìm hiểu về vị trí của Thiên Ma Thần Mộ, đi xuống đại sảnh hắn ta liền to giọng nói:
“Có ai biết Thiên Ma Thần Mộ nằm ở đâu thì phiền dẫn đường, ta sẽ trả công bằng một bộ thần cấp trang bị sáo trang.”
Ngay lập tức một thanh niên chạy tới vẻ mặt vui mừng nói:
“Chỉ cần huynh đệ cho ta xem trước Thần cấp sáo trang thì ta sẽ dẫn dường cho ngươi.”
Mấy người khác thì có chút tiếc nuối, tất nhiên cấp độ của bọn họ chỉ ở tầm thấp khoảng hơn 3200 thì mới cần Thần cấp trang bị, thế nhưng chính vì cấp thấp nên Thần cấp sáo trang cũng đáng giá cả gia tài đối với họ.
Băng Thần đương nhiên biết tiền trao cháo múc là như thế nào,cho người ta chếch trước xem mình có trả tiền công không cũng là đương nhiên, hắn mang bộ thần cấp trang bị ra cho người kia xem.
Nhìn chỉ số của trang bị thì người này run hết cả người, thứ này chỉ số đã ngang thậm chí còn hơn cả trang bị Siêu Thoát, chưa kể những trang bị này phần lớn chỉ số đều tính theo phần trăm thế nên dù cấp độ cao hơn vẫn có thể mặc.
Đám người nghèo này nhìn thấy một set trang bị ngon lành như thế thì nước rãi đều nhanh chảy ra, nhưng chậm chân thì phải chấp nhận, người thanh niên kia cười tươi như hoa nói:
“Công tử mau đi theo ta, ta đảm bảo sẽ dẫn ngươi tới Thiên Ma Thần Mộ sớm nhất có thể, bằng con đường an toàn nhất có thể, thậm chí ta có thể bồi tiếp người đi vào trong đó luôn cũng được.”
Băng Thần mỉm cười nói:
“Ta không cần ngươi đi vào cùng ta, chỉ cần ngươi dẫn ta đi đến đó thì bộ trang bị đó thuộc về ngươi.”
Người kia sau đó chơi sang thuê hẳn một con yêu thú phi hành chở Băng Thần đi đến Thiên Ma Thần Mộ biên giới, đến gần nơi người kia cho sủng thú dừng lại rồi nói:
“Đã tới nơi rồi thưa công tử.”
Băng Thần gật gù rồi hỏi:
“Ngươi tên gì để ta biết còn chuyển trang bị.”
Người kia lắc đầu nói:
“Công tử ngươi chuyển trực tiếp ra đây bởi vì ta muốn mặc luôn lên người.”
Băng Thần gật đầu nói:
“Tùy ngươi thôi.”
Ném hết bộ trang bị ra sau đó Băng Thần thả mình phi hành vào trong Thiên Ma Thần Mộ, người kia nhìn thấy Băng Thần tự tin như thế thì không khỏi cảm thán:
“Người ta là thiên tài có kinh nghiệm chinh chiến đến cấp cao nhất của một thế giới có khác, không ngờ lại mang vẻ mặt tỉnh queo đi vào trong Thiên Ma Thiên Mộ.”
Cảm thán xong thì hắn ta ngay lập tức quay đầu rời xa khu vực này, lỡ đâu xảy ra bất trắc gì khiến cho bản thân bị cuốn vào trong Thiên Ma Thần Mộ thì nguy to, dù sao hắn cũng không có dũng khí như Băng Thần.
Còn về thần Băng Thần thì sau khi lao vào Thiên Ma mộ địa thì phát hiện ở phía dưới quả nhiên chi chít Thiên Ma, thậm chí có nơi chúng nó đang phải dẫm đạp lên nhau để có chỗ đứng, nhìn thấy cảnh này thì Băng Thần vui không thể tả.
Ngay lập tức sáu cái sủng thú xuất hiện ở bên ngoài, Tiểu Hắc vừa ra liền lên tiếng:
“Hắc ám năng lượng thật mạnh mẽ, chỉ nhân lại đãi món ngon cho ta rồi.”
Băng Thần chỉ xuống dưới rồi nói:
“Tất cả mọi người nhanh chóng dọn dẹp hết đống này, chúng ta sẽ đánh với đám này trong liên tục ba ngày đấy, mọi người phải chuẩn bị tinh thần đi.”
Tiểu Hắc thì cảm thấy sức lực ngập tràn nên to giọng nói:
“Có thể giết rồi ăn đám này thì một trăm ngày liên tục cũng được chứ đừng nói ba ngày.”
Băng Thần chép miệng nói:
“Tùy ngươi thôi nhưng trước tiên ba ngày này thì tập trung giết nhiều nhất có thể, chủ nhân của các ngươi không muốn vì cấp thấp mà bị người khác bắt nạt đâu.”
Nói chưa dứt lời thì cả sáu sủng thú chiến đấu của hắn đã lao xuống bắt đầu giết chóc, riêng Hoàng Kim Thử Tiểu Kim thì chẳng thèm nhúc nhích, nó biết mình chẳng đánh lại ai thế nên không có lý do gì để liều mạng cả.
Băng Thần tất nhiên cũng không đi ép nó làm gì, rút ra Hắc Long Hồn Cung hắn chọn một vị trí rồi bắt đầu liên tục xạ tiễn, ngày hôm đấy đã có nhiều người bắt đầu chú ý tới Băng Thần bởi hắn cứ mỗi vài phút lại tăng một cấp.
Tất nhiên càng về sau càng chậm thế nhưng ba ngày tăng đến tận 200 cấp thì cũng hơi quá đáng, nhưng khi biết hắn ta chính là thiên tài đã đi từ hạ cấp sever leo đến tận đây thì ai cũng không còn ý kiến gì nữa, người ta tất nhiên phải có gì đó đặc biệt thì mới có thể thăng cấp như vậy chứ.
Trịnh Thúy Di ban đầu cũng có nghe về lời đồn này nhưng cảm thấy không quá quan trong lên quyết định mắc kệ bởi nó cũng biện mình cho Băng Thần rất nhiều, ba ngày liên tục không thể liên lạc thế nên nàng biết rằng chắc chắn hắn ta đi vào trong Thiên Ma Thần Mộ.
Tuy nhiên ban đầu nàng có chút lo lắng thì đằng sau đó hoàn toàn không lo nữa bởi liên tục ba ngày không ra thì có nghĩa hắn đủ sức trụ lại nơi đó để thăng cấp, chưa kể cấp độ tăng vèo vèo của hắn càng củng cố thêm ý nghĩ đó.