Thú Tu Thành Thần

Chương 719: Chương 719: Thiên tài vs rác rưởi




Người kia nghe tới Băng Thần nói chuyện tuyệt đường người như thế thì không khỏi cảm thấy khổ sáp , hắn ta quay về đằng trước không nói lời nào nữa khiến cho bên tai Băng Thần yên tĩnh hơn rất nhiều, cả khu đăng ký người chật như nêm nhưng lại im lặng đến lạ thường.

Nơi đây phần lớn người đến để lấy số thứ tự vào thi thôi chứ hồ sơ đã nộp qua mạng rồi, chưa kể không cho phép người không có phận sự không cho vào thế nên rất nhiều ngươi nhưng chẳng ai biết nói với nhau cái gì cả.

Băng Thần đợi khoảng mười phút thì cuối cùng cũng lấy được số thứ tự để đi vào thi, tất cả các thí sinh của năm nay khi vừa nhận xong số thứ tự thì sẽ đi thằng đến sân vận động nơi có sàn đấu chuyên nghiệp dùng để chiến đấu.

Nhìn lại con đường quen thuộc Băng Thần những kỉ niệm ùa về, từng tán cây ngọn có vốn mơ hồ càng lúc càng lúc càng in sâu hơn vào trong tâm trí của hắn ta, Băng Thần cũng không phải đi ngắm cảnh thế nên chỉ mất khoảng mười phút nữa để đến sàn đấu.

Vòng loại đã diễn ra rồi, bây giờ ai nhận được phiếu thì vào đánh liền thôi, Băng Thần vừa vào tới thì liền nghe được âm thanh của một vị lão sư gọi:

“Ai có số 1256 mau vào sân đấu.”

Băng Thần to giọng nói:

“Ta tới rồi lão sư.”

Người lão sư chỉ một thanh niên đa đứng sẵn trên sàn đầu và nói:

“Ngươi lên đánh với hắn nhanh lên để người khác còn tiếp tục.”

Băng Thần nhảy lên sàn một cái thì lão sư liền hô:

“Bắt đầu “

Còn chưa kịp ổn định thân mình Băng Thần liền thấy một tên cơ bắp như trâu húc mả lao tới, Băng Thần vội vàng lách người qua một bên, xoay người ra sau rồi tặng cho tên kia một cước ngay mông lao thẳng xuống sàn mặt cà vào bê tông.

Lão sư nhìn một cái rồi thản nhiên nói:

“Số 1256 chiến thắng đi lên khán đài chờ đợi đấu tiếp.”

Lúc này sàn đấu to lớn được chia ra làm hơn 100 sàn đấu nhỏ, mọi người từ khắp lối nhanh chóng vào chiến đấu, dù sao lượng học sinh đầu vào quá đông khiến cho tỉ thí cũng phải rất lâu mới xong , Băng Thần trung bình cứ 20 phút lại đấu một trận khoảng vài chục giây thì xong.

Sàn đấu quá nhỏ khiến cho mỗi một cặp đấu thì cứ ai leo lên sàn ra đòn trước thì sẽ có khả năng chiến thắng cao thế nên mỗi trận chiến đều nhanh không tưởng, khi đánh nhau tới chiều thì hơn mười vạn học sinh đầu vào cuối cùng cũng bị loại chỉ còn 400 người.

Một trăm sàn đấu nhỏ được ghép thành 10 cái sàn đấu lớn hơn nhưng có lẽ đang có xu hướng hăng máu học sinh vẫn lao như trâu vào đánh nhau, thời gian mỗi trận đấu thông qua đó cũng được rút ngắn rất nhiều.

Khi số người ít đi như thế rồi thì Tử Mộng cùng Tử Lam mới tìm thấy Băng Thần đang ngồi trong một góc của khán đài, hai cô nàng này tuy thức tỉnh trễ nhưng do được Băng Thần hướng dẫn từ trước thế nên chiến đấu cũng thắng khá dễ dàng.

Nhất là Tử Mộng tay vừa sáng lên ánh lửa thì đối thủ đã tự nhảy khỏi sàn đấu, hai cô nàng đến giờ vẫn không hiểu Băng Thần không có kinh nghiệm thì tại sao có thể chỉ bảo các nàng được nhưng hai nàng không ngờ tới rằng mọi thứ hắn chỉ hai nàng đều phát huy công hiệu cực tốt.

Băng Thần ngồi chính giữa hai nàng sau đó âm thầm quan sát những đối thủ các nàng cũng hắn sẽ gặp sau đó, Tử Mộng thấy hắn ta cứ nhìn chăm chăm xuống sàn đâu không để ý mình thì mới kéo áo hắn nói:

“Huynh cứ nhìn xuống sàn đấu thì có gì thú vị cơ chứ?”

Băng Thần mỉm cười chỉ một thanh niên rồi nói:

“Đối thủ tiếp theo của muội thức tỉnh tinh thần hệ dị năng muội nếu gặp hắn thì nhảy khỏi sàn càng sớm càng tốt, con tên nhìn chẳng khác gì con trâu kia là đối thủ của Tử Lan, thực sự nếu lừa được hắn xuống đài thì tốt nếu không thì bỏ cuộc.

Lúc nãy khi nắm đấm của hắn va vào sàn ta ước lượng nhở tiếng vang kim loại thì thấy hắn ta chỉ cần một quyền cũng đủ khiến muội gãy hết xương trong người, thế nên vì an toàn vẫn lên bỏ cuộc thì hơn, nếu không tin muội nhìn đối thủ của hắn ta này.”

Một người thanh niên hình như mộc hệ dị năng đi vào thế thủ nhưng tên kia lao tới một quyền đấm xuyên lớp chắn khiến thanh niên kia bị văng xa gần mười mét rơi mới rơi xuống đất hôn mê bất tỉnh, Tử Lan thấy cảnh này thì cười khổ nói:

“Thôi chắc ta cũng đầu hàng luôn cho chắc vậy.”

Băng Thần thấy nàng quyết định đúng đắn thì cười nói:

“Gặp đối thủ quá mạnh khắc chế bản thân thì đầu hàng cũng không sao chẳng ai dám chê trách gì các ngươi đâu, dù sao hai người cũng đa lọt vào top 100 rồi còn gì, giữ cho mình thoải mái tối nay còn đi tổ chức sinh nhật nữa.”

Tổ Mộng nhìn xuống dưới thắc mắc hỏi:

“Thế đối thủ tiếp theo cảu huynh là ai?”

Băng Thần chỉ vào một người thanh niên tay toát ra lôi điện rồi nói:

“Là tên lôi điện hệ dị năng giả kia, thằng bé còn ngu ngơ vẫn thắng dễ.”

Hai cô nàng nhìn Băng Thần bằng ánh mắt tràn đầy hoài nghi, dù sao lôi điện dị năng giả cũng đã là tồn tại trong truyền thuyết rồi, Băng Thần thấy họ lo lắng thì mỉm cười nói:

“Hai muội nghĩ rằng ta không chiến thắng được tiểu tử đó sao?”

Tử Mộng lắc đầu nói:

“Ta không nghĩ thế nhưng theo ta quan sát thì khả năng cao là huynh sẽ thua thật.”

Băng Thần mỉm cười nói:

“Hay chúng ta lại cá cược đi, nếu ta thắng hắn thì muội hôn ta một cái nhá.”

Tử Mộng gật đầu nói:

“Được ta cá với huynh nhưng nếu huynh thua thì sao?”

Băng Thần mỉm cười nói:

“Nếu ta thua thì muội muốn làm gì ta cũng sẽ đáp ứng hợp lý chưa?”

Tử Mộng cười nói:

“Đây là huynh nói đấy nhé, bây giờ ba chúng ta cũng đi xuống chờ chiến đầu thôi mất công đến lượt lại không kịp.”

Băng Thần cười nói:

“Hai muội dù sao không đấu cũng coi như thua có ảnh hưởng gì đâu.”

Tử Mộng lắc đầu nói:

“Ta không muốn tạo ấn tượng ban đầu quá xấu với giáo viên, thắng thua thì ai cũng biết nhưng ít nhất cũng phải lên sàn nếu không chẳng khác gì chúng ta không tôn trọng người tổ chức, sau này ngày tháng trong học viện cũng sẽ không tốt trôi qua.”

Băng Thần cười nói:

“Rốt cuộc muội nghe ai nói thế, mọi chuyện đâu có tệ đến mức đó, dù muội không lên thì do là con gái các lão sư cũng sẽ không nói gì đâu, nhưng dù sao các muội xuống đó xem ta đánh bại tên kia cũng được.”

Tử Mộng bĩu môi nói:

“Chưa đấu với nhau tại sao huynh tự tin sẽ thắng ngươi kia như thế?”

Băng Thần mỉm cười nói:

“Muội không tin thì cứ xem ta thể hiện này, tên đó yếu điểm để lộ quá nhiều, quan trọng nhất hắn ta là lôi điện hệ dị năng thế nên càng không đáng sợ.”

Tử Mộng ngạc nhiên hỏi:

“Tại sao lại như thế?”

Băng Thần mỉm cười nói:

“Dị năng của kẻ này cũng chỉ mới khởi đầu chứ không ghê gốm gì, lôi điện hệ lại khó luyện tập phóng xuất nhất, bây giờ ta cứ việc đi lên đấm hắn rớt đài rồi chịu một chút điện giật thì cũng coi như chiến thắng rồi, còn hắn ta muốn dùng lôi điện công kích thì phải chạm vào người ta, với dáng vẻ ẻo lả như thế ta chấp mười kẻ như hắn cũng không chạm vào ta được.”

Hai cô nàng nghe Băng Thần phân tích thì cảm thấy có lý vô cùng, Tử Lan níu lấy tay áo của hắn nói:

“Huynh cũng phải cố giữ an toàn cho mình nếu không tối này sinh nhật của chúng ta sẽ buồn lắm.”

Băng Thần cười nói:

“Tối này ta sẽ mang cúp tân sinh đệ nhất về làm đồ đựng nước hoa quả cho các muội uống đồng ý không?”

Tử Mộng cười nói:

“Huynh lại nói quá rồi, tối này thật sự có cúp để đựng nước hoa quả thì về sau huynh nói gì ta cũng gật đầu nói đúng, huynh nói con chó là con mèo thì ta cũng nói đó là con mèo.”

Băng Thần mỉm cười nói:

“Dao này muội chịu khó cá cược với ta nhỉ nhưng có vẻ như muội toàn nắm chắc phần thua về mình.”

Tử Mộng nắm lấy cái eo của hắn nói:

“Mấy ngày trước có phải huynh bị cái gì đập vào đầu không tại sao trở nên kiêu ngạo như thế?”

Hai người đùa giỡn một lát thì Tử Lan nói:

“Băng Thần huynh xem kìa tên kia đã chọn một loại vũ khí rồi kia như vậy hắn có thể truyền điện qua gậy sắt để hạ gục huynh đấy.”

Băng Thần gật gù nói:

“Ta quên mất chuyện đi vào top 100 sẽ cho phép xài vũ khí, hai muội yên tâm có vũ khí ta thắng càng dễ.”

Thời gian chờ đợi không lâu thì đến phiên hắn, Băng Thần bước lên trên sàn đấu và mọi người ở dưới sàn đấu cũng như trên khán đài đều có cảm giác hắn ta thua chắc rồi, đối thủ của hắn thực sự nhìn quá nguy hiểm.

Một thiên tài đánh với một rác rưởi dị năng thể chất kết quả không phải đã quá rõ ràng rồi sao.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.