Băng Thần mỉm cười véo nhẹ nàng một cái rồi nói:
“Tỷ ngươi luôn được ta cho ăn no chứ không bỏ đói ngươi như Vương Khang, thế nên ta làm sao biết được khi thiếu hơi ngươi tỷ ngươi có giống như ngươi điên cuồng hay không, dù sao ta cũng nàng nhiều lắm thì một đêm thì nàng đã phải xin tha rồi.”
Liếc nhìn sơ qua cô nàng này.
Tính danh: Vũ Thu Thiền
Thực lực: Viễn Cổ Nhất Trọng Thiên
Huyết mạch: Tử Kim Hỏa Huyết ( Chân Thần huyết mạch)
Thể chất: Tử Kim Hỏa Thể ( Chân Thần thể chất)
Đẳng cấp: 131
Lực lượng: 5132
Tốc độ: 2100
Trí lực: 32
Thiên phú: 90
Hồn lực: 261
Pháp lực: 510
Nguyên tố: Hỏa
Độ thiện cảm: 100 (Trung thành)
Tuổi thọ: 300 tỷ
Danh hào: Viễn cổ ( Viễn siêu thường nhân áp chế từ Hư Vô trở xuống người một cách mạnh mẽ, huyết mạch càng cao áp lực càng giảm.)
Băng Thần khóe môi không khỏi nở nụ cười trong lòng thầm nói:
“Vương Khang ngươi biết giờ nữ nhân của người sống chết cũng theo ta hay không? Hi vọng lần này ta sẽ cho ngươi kinh hỉ đủ lớn.”
Vũ Thu Thiền thấy Băng Thần vui vẻ thì cũng cười nói:
“Huynh nghỉ đi, ngày mai ta sẽ tạo cơ hội cho huynh tiếp cận những người còn lại, chúng ta tranh thủ bởi theo ta đoán chỉ khoảng hơn một tuần nữa thì Vương Khang sẽ quay trở lại. ta không nghĩ quân đội của Hoàng Thiên vương triều phế vật đến mức mất đến cả tháng để dẹp loạn trên một hành tinh.”
Băng Thần mỉm cười nói:
“Muội cứ thoải mái, ta nghĩ với sự phá rối của Từ Thiên và Vũ Ngạn thì một tháng là nhanh nhất rồi đấy.”
Nghe thấy thế Vũ Thu Thiền hơi lo lắng nói:
“Huynh nói xem họ thể bị phát hiện không?”
Băng Thần lắc đầu thản nhiên nói:
“Bọn họ là thuộc hạ trực tiếp của ta, ngươi nghĩ bọn họ sẽ ngã vào trong tay đám không não kia hay sao? Ta có thể coi thường bọn họ nhưng ngươi đừng nghĩ bọn họ ngốc đến mức đó.”
Vũ Thu Thiền lắc đầu nói:
“Ta không lo lắng Vương Khang nhưng mấy vị nguyên lão tiền triều thì mới đáng lo.”
Băng Thần vẫn không tỏ vẻ quan tâm, thậm chí gương mặt còn hiện rõ vẻ khinh thường:
“Đám người đó đều là thuộc hạ cũ của ta, nói thật thì họ chỉ được cái sống lâu thôi chứ chẳng có tác dụng quái gì, khả năng của bọn họ cũng tệ hại chẳng kém gì Vương Khang, ta thấy nếu thằng ngốc Vương Khang còn chưa phát hiện thì họ còn lâu mới biết chuyện gì.”
Vũ Thu Thiền nghe Băng Thần đánh giá đám lão tướng quân thì không khỏi phì cười một tiếng, không ngờ đám người mình lo lắng lâu thế trong mắt hắn lại chẳng đáng một xu.
Theo lời Băng Thần miêu tả thì cái tổ hợp kia không thua đã là may rồi, nàng hơi hiếu kỳ nên hỏi:
“Huynh có nghĩ đây sẽ là trận chiến đầu tiền Hoàng Thiên vương triều sẽ thua trong suốt lịch sử hơn trăm vạn năm hay không?”
Băng Thần lắc đầu nói:
“Nếu không có biến cố gì quá lớn thì họ sẽ không thua, nhưng ta đã điều tra sơ qua thì mới biết trên tinh cầu đó có hai đại thần thú gia tộc tham chiến, nếu không có gì bất ngờ thì trận này Hoàng Thiên vương triều sẽ thắng thảm.”
Vũ Thu Thiền càng nghe càng thán phục Băng Thần cách thu thập thông tin và đánh giá toàn cục, hai người nói chuyện được một lát thì nàng ngủ mất, hưởng thụ xong thì thân thể của nàng cũng đã rất mệt mỏi.
Sáng hôm sau nàng tình dậy thì đã không thấy Băng Thần đâu, nhưng nàng biết hắn ta đi đâu, dùng truyền âm thuật nàng triệu hồi cung nữ đến giúp mình chuẩn bị như mọi ngày, nàng không muốn có bất kỳ ai cảm giác được chuyện gì lạ lùng.
Nàng còn đang trang điểm lại thì có người tới báo:
“Thưa nương nương hai vị Cố phi tìm tới.”
Ở phía trên cao nghe thấy thế Băng Thần cũng hơi bất ngờ, hắn ta không nghĩ đúng hôm nay hai người kia lại tìm tới, Vũ Thu Thiền hơi nhíu mày một tý nhưng nhanh chóng mỉm cười, trong lòng âm hiểm thầm nghĩ:
“Hai người các ngươi tự tới thì càng khỏi mất công ta đi tìm.”
Hai người này đi tới thì cung nữ và thái giám cũng lui ra, nhưng có một việc ngoài dự tính của Băng Thần và Vũ Thu Thiền, Cố Thủy Vũ thì có vẻ chẳng cảm thấy gì nhưng Cố Thủy Thần mũi đánh vài hơi sau đó nhìn chăm chú vào Vũ Thu Thiền nghiêm túc nói:
“Ngươi qua mặt hoàng thượng tìm nam nhân về phải không?”
Băng Thần và Vũ Thu Thiền cả hai đều không khỏi giật mình, Vũ Thu Thiền tính nói gì thì Cố Thủy Thần đã nói:
“Thứ này ta chắc chắn không nhầm, mùi này ít nhất phải có năm ngày rồi, hoàng thượng vừa đi ngươi đã dám kiếm nam nhân về giải khát rồi.”
Băng Thần rút ra Sát Thần Kiếm, chỉ cần nàng ta dám có ý muốn thông báo thì hắn đánh phải ra tay trừ khử nàng sau đó mang theo Vũ Thu Thiền rồi trốn đi khỏi nơi này, Vũ Thu Thiền cũng đã chuẩn bị sẵn rồi, thế nhưng một lần nữa làm cho cả hai ngươi bất ngờ.
Cố Thủy Thần nhìn khắp xung quanh rồi nói:
“Ngươi giấu người nam nhân kia ở đâu rồi, nhanh mang ra cho tỷ tỷ hưởng với, cùng chung cảnh ngộ mà ngươi lại ăn mảnh không biết chia sẻ gì cả.”
Vũ Thu Thiền hít thật sâu một hơi khí lạnh sau đó miễn cưỡng mỉm cười nói:
“Băng Thần còn không mau đi ra diện kiến hai vị quý phi.”
Băng Thần biết lúc này phải ứng biến nếu không bể chuyện, hắn cất đi Sát Thần Kiếm sửa sang lại quần áo sau đó mới từ mái nhà đi xuống, vừa trông thấy Băng Thần thì hai vị Cố gia nhanh chóng che miệng lại vì ngạc nhiên.
Ngược lai Băng Thần cũng chăm chú quan sát họ, đến giờ phút này hắn vẫn lo họ sẽ làm chuyện gì điên rồ, hắn phải nắm chắc thông tin của họ trước đã rồi tình gì thì tính, lúc này mà lộ diện thì chết chắc, trong hoàng cung này có trận pháp cấp dịch chuyển.
Bản thân bắn ta dù cho có dịch chuyển nhờ thiên phú của Vô Hạn Giới Chỉ thì cũng khó thoát được, trong cung luôn có cao thủ Viễn Cổ Bát Trọng trấn giữ chạy cũng vô ích, chỉ có thể trách Cố Thủy Thần mũi thính đến thế.
Nhưng có lẽ chắc cũng do nàng qua thiếu hơi nam nhân thế nên mới như thế này, dù sao trước đó nàng cũng lấy chồng rồi, sau đó lại gả cho kẻ bất lực như Vương Khang thì còn gì khổ hơn, nếu không phải nàng đã lấy chồng rồi thì có khi bây giờ vẫn còn là trinh nữ.
Cố Thủy Thần nhìn sang Vũ Thu Thiền cắn nhẹ môi quyến rũ nói:
“Muội cũng thật biết chơi, không ngờ ngươi lại tìm được một người giống tỷ phu của người trước kia đến thế.”
Cố Thủy Vân cũng liếm mép nói:
“Ta thấy hắn ta còn đẹp trai hơn cả vị kia, trinh tiết của ta cuối cùng cũng có ngươi lấy rồi, Thu Thiền tỷ mau nói hắn đi đến đây đi.”
Vũ Thu Thiền nhìn qua Băng Thần ho khan một tiếng rồi nói:
“Băng Thần ngươi nhanh tới gần để hai vị nương xem mặt.”
Băng Thần liếc về phía nàng sau đó chậm rãi đi tới, ánh mắt không ngừng xoay chuyển để lấy thông tin của hai người này.