Băng Thần nhẹ giọng cười hỏi:
“Ngươi sao lại qua phòng ta vào lúc này?”
Lý Tầm Yên thở dài nói:
“Ta qua đây bởi vì có mấy chuyện cần cho ngươi biết.”
Băng Thần ngồi xuống nghê nghiêm túc nói:
“Ngươi nói đi ra nghe đây.”
Lý Tầm Yên bắt đầu nhẹ giọng kể:
“Lam Ngọc đã tiếp cận được người của Hắc Nguyệt giáo trong học viện rồi, chính vì thế kế hoạch gom hết một mẻ của ngươi có thể được thực thi bất cứ lúc nào, nhưng để chắc chắn thì cha ta cùng những người khác đã tự tổ chức một sự kiện gọi là giao lưu chiến khi học sinh tất cả các khối lớp đều tham gia.
Kế hoạch ngươi bày ra từ trước cũng đã được Lam Ngọc đưa cho Hồng Nhất, có lẽ nếu không có gì ngoài dự kiến thì một tháng sau sẽ bắt đầu thực hiện, lúc đó thì ngươi có lẽ phải chịu nguy hiểm rất lớn, ta thay toàn bộ nhà trường cám ơn ngươi.”
Băng Thần sang bên ghế của nàng ngồi vươn tay ra khoác ngang qua vai nàng nhẹ giọng hỏi:
“Chỉ có thế thôi sao?”
Lý Tầm Yên muốn gỡ tay của hắn ra nhưng không thể, Băng Thần vẫn khỏe hơn nàng nhiều, bặm môi một cái sau đó nàng mới nói:
“Cám ơn ngươi vì những trang bị đã gửi lại cho công hội, nhờ đó chúng ta có thể làm rất nhiều chuyện trước kia không thể làm được.”
Băng Thần nghĩ nghĩ rồi nói:
“Hôm này ta có hơn hai mười vạn bộ trang bị kim cương ngươi có muốn lấy về cho Nguyệt Quang công hội không?”
Lý Tầm Yên ngạc nhiên hoi:
“Hai mươi vạn? Làm sao có thể?”
Băng Thần lắc đầu nói:
“Ngươi không thể nhưng không có nghĩa ta cũng không, nói cho ngươi biết chỉ số may mắn của ta cơ bản cao hơn ngươi cả trăm lần, ngàn lần thế nên ngươi không phải ngạc nhiên, bây giờ chuyện quan trọng nhất là ngươi có muốn lấy không?”
Lý Tầm Yên nhỏ giọng hỏi:
“Ngươi muốn gì ở ta?”
Băng Thần mỉm cười nói:
“Ngươi đã bảo ta phải làm một lần rồi đấy, bây giờ ngươi chủ động thử xem.”
Lý Tầm Yên thở dài nói:
“Ngươi... ngươi... đó chỉ là hiểu lầm thôi, ngươi cùng Phất Nữ...ưm. “
Đợi nụ hôn dài kết thúc Băng Thần mới cười nói:
“Vốn ta đã muốn tha cho ngươi rồi ai bảo ngươi tự tìm tới cửa làm gì.”
Lý Tầm Yên muốn đứng lên bỏ chạy thế nhưng bị Băng Thần kéo lại khiến nàng ngồi trên đùi của hắn, Băng Thần nhẹ giọng nói:
“Chủ động một lần ta sẽ buông tha ngươi.”
Lý Tầm Yên hai mắt dáo dác nói:
“Thật đấy, ta sợ người khác phát hiện ra.”
Băng Thần mỉm cười vỗ mông nàng nói:
“Ngươi càng tỏ ra bất thường với ta thì người khác càng nghi ngờ, từ mai cứ tỏ ra bình thường là được, không cần để ý đến ta cứ làm Lý Tầm Yên chân chính không lo sự đời là được.”
Lý Tầm Yên cúi đầu xuống chủ động hôn Băng Thần, hai tay nàng quấn lấy đầu hắn thật chặt, lúc này Lý Tầm Yên đã mơ hồ nhận ra hình như chính mình cũng khá thích ngươi này thì phải.Xong xuôi Băng Thần ngả ra ghế sa lông còn Lý Tầm Yên nhanh chóng chạy về phòng.
Băng Thần thì thừa biết đây chỉ là một trong số ít những ngày bình yên còn lại, những chuyện phải chuẩn bị lúc này rất nhiều, trong đó có cả việc hắn ta phải đột phá càng sớm càng tốt. sáng nay sau khi từ lớp về hắn đã cảm giác có thể đột phá thế nhưng còn kìm nén lại.
Hắn sẽ không tự đại đến mức đột phá trong tình trạng không có ai bảo hộ, lúc này thì đã có Nguyệt Nga, đi sang phòng Nguyệt Nga Băng Thần rất lịch sự gõ cửa, một lúc sau nàng đi ra mở cửa mà ở trong phòng còn có cả Nguyệt Thuần Thuần, Nguyệt Lung Linh hai chị em.
Nguyệt Nga mũi hít hít vài hơi rồi nói:
“Chưa đó đồ ăn mà ngươi sang gõ cửa phòng ta làm gì?”
Băng Thần nhẹ giọng nói:
“Ta muốn độ phá lên tái tạo, cần người hộ pháp nhưng thực sự không nghĩ ra ai hợp hơn ngươi cả.”
Nguyệt Nga thấy chuyện quan trọng thì gật đầu nói:
“Thế ngươi chuẩn bị đi, đột phá đại cảnh giới rất nguy hiểm ta sẽ cố gắng không để ai quấy phá ngươi.”
Băng Thần gật đầu nói:
“Tốt nhất nên như thế nếu không thì ta sẽ phải trả cái giá khá đắt.”
Nguyệt Nga nhìn hắn rồi hỏi:
“Thế ngươi có cần ta thông báo cho ba vị sư phụ của ngươi cho chắc chắn không?”
Băng Thần mỉm cười nói:
“Ba ngài ấy thì không cần nhưng viện trưởng nếu chịu thì tốt quá, bởi nơi đột phá của ta sẽ nằm chính giữa học viện cũng là khoảng sân của phòng hiệu trưởng.”
Nguyệt Nga nhìn ra ngoài cửa sổ rồi nói:
“Khoảng sân này không đủ rộng hay sao? “
Băng Thần mỉm cười nói:
“Con người ta khi làm cái gì đều tính đến lợi ích lớn nhất.”
Nguyệt Nga nhìn hắn hỏi:
“Ngươi muốn khoe khoang sao? “
Băng Thần thản nhiên nói:
“Không sai, chuyện cụ thể chúng ta nói sau còn bây giờ thì ta cần phải đột phá ngay.”
Băng Thần sau đó cùng nàng đi đến khoảng sân trước phòng hiệu trưởng, Lý Thiên Vương cũng cảm nhận được sức mạnh của thiên kiếp thì lập tức đi ra, nhìn thấy Băng Thần thì hắn ta liền hiểu chuyện.
Hơi cười một tiếng hắn ta mới nói:
“Ngươi lần này làm triệt để đấy.”
Băng Thần nhún vai thản nhiên nói:
“Không phải mồi nhậu càng ngon rượu càng ngon thì mới tị hết được dân nhậu hay sao, đã không làm thì thôi, một khi đã làm thì phải làm cho gọn cho sạch.”
Băng Thần hơi cảm giác rồi nói:
“Ngài đứng ngăn cản bất cứ ai quan sát hay thăm dò, mặc kệ bọn họ là được.”
Lý Thiên Vương gật đầu nói:
“Ta hiểu rồi “
Lý Thiên Vương cùng Nguyệt Nga lui hết ra ngoài, khi đứng ở ngoài thì nàng mới hỏi:
“Rốt cuộc hắn ta muốn làm gì thế?”
Lý Thiên Vương thản nhiên nói:
“Hắn muốn dụ hết những gián điệp trong học viện đi bắt mình, lần này đột phá xong thì ngươi thử tưởng tượng sức hấp dẫn của hắn sẽ to lớn như thế nào với Hắc Nguyệt giáo, nếu lần này thuận lợi thì Thiên Vương học viện sẽ hoàn toàn trong sạch.”
Hai người vừa lo cảnh giới lại đôi khi âm thầm trò chuyện với nhau, bầu trời đêm khiến cho Thiên Kiếp đến một cách khá im lặng nhưng rất nhanh mọi người đều cảm nhận được sức mạnh của thiên kiếp áp chế tất cả.
Băng Thần ngồi ở trung tâm khoảng sân rộng mặt mày tỉnh táo nhìn lên bầu trời nhẹ giọng nói:
“Lâu rồi không gặp anh bạn.”
Một cột lôi điện giống như thác nước đổ xuống làm cho người người đều phải quan sát, Lý Thiên Vương hơi giật mình nói:
“Sao hắn ta dám nói chuyện như thế với thiên đạo.”
Nhưng chỉ khoảng mười phút sau thiên kiếp đi hết, Băng Thần áo bào trắng xóa đi ra, mười một cái đuôi lung lay trong gió, giá như quang cảnh xung quanh không bị thiên đạo làm cho hoang tàn thì tốt biết mấy.
Phía xa xa Hồng Nhất liếm môi nói:
“Trẻ tuổi nhất Tại Tạo giả, nếu ta mang được hắn về có khi lại được cha giao cho một chức đường chủ không chừng.”
Khi Hồng Nhất vừa quay đi thì tròng mắt Băng Thần khép lại thành kẽ khóe miệng hơi nở nụ cười nói:
“Lũ hạ đẳng vẫn chưa thể thông minh lên được, muốn bắt được ta chỉ bằng chút não ít ỏi trong đầu.”