Thủy Anh vẻ mặt vui vẻ nói:
“Hình như ta phát hiện đường tắt để đi ra khỏi nơi này rồi huynh nhanh chân lên Băng Thần.”
Băng Thần nghe nàng nói thì không khỏi ngạc nhiên sau đó nhanh chóng chạy theo xem nàng phát hiện ra cái gì, quả nhiên chạy được thêm một đoạn thì hắn ta cảm nhận được Thần lực đặc trưng của Giải Nguyên Thần Vương càng lúc càng đậm đặc.
Thế nhưng không cảm nhận được nguy hiểm gì từ phía trước khiến cho Băng Thần an tâm hơn, tên kia không có tâm cơ thế nên nếu hắn có tạo ra một nơi trước khi chết thì chắc cũng chỉ là một nơi bình thường không hơn không kém.
Nghĩ đến Giải Nguyên Thần Vương bỗng nhiên Băng Thần cảm giác rất có hứng thú với sức mạnh của hắn ta, một người vô lo vô nghĩ đi tới tận thần giới chỉ vì sức mạnh của hắn ta quá mức khó chịu.
Tất cả những loại năng lượng khi đến gần hắn ta đều bị phong ấn lại không thể sử dụng được, đánh tay đôi như hai người thường thì dễ dàng gì ăn được hắn ta, với không phải ai tu tập nguyên khí thì cũng sẽ tu luyện những thứ khác.
Trong khi Giải Nguyên Thần Vương tu võ từ khi chỉ mới bắt đầu đứng vững, sau đó hắn ta rèn luyện không biết mệt mỏi cho tới khi trở thành Thần Vương, cái này thì Băng Thần cũng phải nể, đánh nhau với người này dù trên cơ nhưng Băng Thần cũng mất vài năm giao chiến mới xử lý được hắn ta.
Bây giờ không biết hắn ta có để lại truyền thừa không mình vào mượn xài tạm vậy, Thủy Anh dẫn Băng Thần cõng theo Hoàng Vy đi tới một vách đá nhưng lại có một chuỗi bậc thang cực kì dài, có điều Băng Thần không biết nó có lên được tới đỉnh hay không thôi.
Băng Thần khẽ đặt Hoàng Vy đang giả bộ ngủ xuống, nhân lúc Thủy Anh không để ý Băng Thần khẽ niết nhẹ quả bánh bao trắng muốt kia một chút rồi chuyển qua cho con gái nàng, hắn nhìn lên trên khẽ nói:
“Để ta đi xem bậc thang này có thực sự dẫn lên trên không chứ ở nơi này chúng ta khó có thể nhìn rõ được, nếu lên được đỉnh thì ta sẽ quay lại báo cho nàng, còn nếu không được thì chúng ta tìm đường khác, dù sao ta nghĩ thung lũng này chắc chắn không phải khép kín.”
Thủy Anh khẽ nhíu mày rồi nói:
“Thực ra thung lũng này trên bản đồ thực sự có lối ra thế nhưng lại đụng ngay phải kết giới, có lẽ huynh chưa nghe truyền thuyết về nơi này rồi, thực ra nơi này lại nằm trong lãnh địa cảu một đại tộc đã bị hủy diệt từ xa xưa.
Nghe nói bộ tộc đó cực kỳ mạnh mẽ thế nhưng không biết tại sao bỗng nhiên một ngày từ trên trời đại nạn giáng xuống khiến cho cả một gia tộc bỗng nhiên tứ tán, thứ rơi xuống nghe nói nằm ở dưới thung lũng này.
Có ra nhiều người từng thử xuống thăm do nơi đây nhưng chưa thành công, để tìm bọn họ mọi người đã đi tới cội nguồn của thung lũng thế nhưng không biết tại sao đại tộc đó lại chọn cách dựng lên kết giới rồi bỏ đi.”
Băng Thần nhíu mày hỏi:
“Thế sao quyền sở hữu cổng vào lại vào tay của Bạch Phượng tộc?”
Thủy Anh khẽ thở dài nói:
“Thực ra lão tổ của Bạch Phượng tộc chúng ta thấy đây là cơ hội nên đã liều mình ở lại bất chấp những người mạnh nhất cũng phải nhanh chóng rời đi, sau đó hắn ta nắm được lỗ hổng của trận pháp.
Sau đó sau hàng vạn năm quấy phá cũng đã khiến cho kết giới này mở ra một lỗ đủ lớn để thông qua truyền tống trận đặc thù của tộc kia thì sẽ có thể đi vào, có điều vùng đất này tuy có cơ duyên thật nhưng không đáng kể thế nên Bạch Phượng tộc mới có thể yên tâm sử dụng đến ngày hôm nay.”
Băng Thần lúc này coi như đã hiểu về nguồn gốc của bí cảnh này, rõ ràng Giải Nguyên Thần Vương thân xác rơi xuống đây tuy đã chết nhưng tàn hồn còn đó mới quấy phá để cho những kẻ khác rời đi biến nơi này thành mộ phần của mình.
Chỉ có điều hắn ta không ngờ tới hậu thế lại biến nơi này thành chỗ tham quan định kỳ của Bạch Phượng tộc, nếu Băng Thần đoán không nhầm thì phận rìa của kết giới này rất gần nơi thân xác của tên kia bị chôn vùi.