Thú Tu Thành Thần

Chương 581: Chương 581: Tự đưa tới cửa




Băng Thần hơi nghiên nhẹ đầu hỏi:

“Thuần Thuần cô nương ngươi tới đây làm gì thế?”

Nguyệt Thuần Thuần nhìn hắn ta cười nói:

“Không phải ngươi bảo sẽ dạy ta phù đạo hay sao, bây giờ ta ở ngay cạnh ngươi thì chỉ cần ngươi rảnh thì ngươi có thể dạy ta ngay.”

Băng Thần cười khổ nói:

“Nếu cô nương đã quyết tâm như thế thì cũng được thôi nhưng căn nhà này không phải do ta làm chủ, với lại hai vị cô nương kia là ai.”

Nguyệt Lung Linh nhìn hắn hỏi:

“Ngươi không biết hai chúng ta?”

Băng Thần cười trừ:

“Ừm.............”

Hắn ta nhanh chóng quan sát hai cô gái để thoát khỏi tình trạng xấu hổ này.

Tính danh: Nguyệt Lung Linh

Thực lực: Hư Vô Nhất Trọng Thiên

Huyết mạch: Nguyệt Quang Thánh Huyết ( Thần Đế huyết mạch) (Chưa kích hoạt)

Thể chất: Nguyệt Quang Thánh Thể ( Thần Đế thể chất)(Chưa kích hoạt)

Đẳng cấp: 101

Lực lượng: 800 tỷ

Tốc độ: 210 triệu

Trí lực: 30

Thiên phú: 94

Hồn lực: 200 NT

Pháp lực: 800 NT

Nguyên tố: Quang, Ám

Độ thiện cảm: 40 (Xa lạ)

Tuổi thọ: 3 tỷ

Danh hào: Hư vô ( Viễn siêu thường nhân áp chế từ Siêu Thần trở xuống người một cách mạnh mẽ, huyết mạch càng cao áp lực càng giảm.)

Tính danh: Nguyệt Nga

Thực lực: Loạn Tượng Thất Trọng Thiên

Huyết mạch: Nguyệt Thần Chi Huyết ( Chân Thần huyết mạch)

Thể chất: Nguyệt Thần Chi Thể ( Chân Thần Thể Chất)

Đẳng cấp: 117

Lực lượng: 16 tỷ

Tốc độ: 6.2 tỷ

Trí lực: 31

Thiên phú: 93

Hồn lực: 9000 NT

Pháp lực: 18000 NT

Nguyên tố: Kim

Độ thiện cảm: 70 (Thiện cảm)

Tuổi thọ: 3 tỷ

Danh hào: Loạn Tượng ( Viễn siêu thường nhân áp chế từ Tái Tạo trở xuống người một cách mạnh mẽ, huyết mạch càng cao áp lực càng giảm.)

Băng Thần đại lão nhanh chóng vẫn chuyển ra nụ cười trừ rồi nói:

“Ha... ha... ha..... a... a”

Hắn nhìn vào Nguyệt Lung Linh mỉm cười nói:

“Vị cô nương này chắc hẳn là hội trưởng của Nguyệt Quang công hội, còn vị bên cạnh chắc là muội muội của ngươi.”

Nguyệt Lung Linh nhìn hắn rồi nói:

“Chắc hẳn? Hình như có vẻ ngươi đến tận bây giờ vẫn đang đoán mò thì phải.”

Băng Thần mỉm cười rất tự nhiên nói:

“Mời mọi người vào nhà trước đã có chuyện gì chúng ta nói sau.”

Ba người đi vào trong nhà thì Lý Tầm Yên cùng Hồng Phất Nữ cũng đi xuống, Lý Tầm Yên thấy Nguyệt Nga lập tức lao vào long nàng nũng nịu nói:

“Sao cô cô lại tới đây thế?”

Nguyệt Nga mỉm cười nói:

“Một tháng sau sẽ tổ chức gặp mặt các thế lực chính nghĩa để chống lại liên minh của Hắc Nguyệt giáo, ta đến đây tá túc trước một thời gian tiện thể đến xem xem đệ tử của ba vị tiền bối nhận có khủng khiếp như lời đồn không.”

Băng Thần đã ném đi chiếc tạp dề quay lại hình dạng một người đàn ông lịch thiệp, pha xong trà mang ra hắn ta không nói gì cả, hắn ta đang cố kìm nén sự vui vẻ của mình, không ngờ Nguyệt Lung Linh lại tự đưa đến cửa.

Có điều trong khi vui mừng thì hắn cũng có chút lo lắng khi Nguyệt Nga thân phận rã ràng chính là mẹ của hai cô nàng kia, người này tu vi đã đạt tới loạn tượng, chắc chắn nàng ta sẽ không để cho mình tiếp cận con gái nàng một cách dễ dàng, huống chi Nguyệt Lung Linh còn có vẻ ghét mình.

Băng Thần không muốn nói gì bởi hắn ta trước tiên muốn nghe hết xem các nàng sẽ nói những cái gì sau đó mới quyết định xem mình sẽ xử lý tình huống này như thế nào.Mấy người nói chuyện được một lát thì Nguyệt Nga mới quay qua Băng Thần hỏi:

“Nếu ta không nhầm thì ngươi chính là đệ tử của ba vị tiền bối đúng hay không?”

Băng Thần mỉm cười nói:

“Đúng vậy thưa....”

Băng Thần chưa nói xong thì nàng đã cắt ngang nói:

“Ngươi làm đệ tử của ba người thì vai vế cũng đã ngang với ta rồi, không cần phải gọi ta tiền bối làm gì cũng chẳng cần thưa.”

Băng Thần cười khổ hỏi:

“Thế ta phải xưng hô thế nào.”

Nguyệt Nga cười rồi thản nhiên nói:

“Ngươi cứ gọi ta Nguyệt Nga tỷ là được “

Băng Thần nghĩ đến cái gì đó rồi nói:

“Như thế thì tất cả những người ở đây ngoại trừ tỷ đều trở thành chất nữ của ta hết sao?”

Băng Thần liền quay sang Lý Tầm Yên nhìn chưa kịp mở mồm thì nàng đã nói:

“Ngươi dám gọi ta bằng cháu gái thì ta sẽ liều mạng với ngươi, không thì ngươi thử gọi Phất Nữ một tiếng cháu gái xem.”

Băng Thần nghe nàng nói thể thì mới quay sang Nguyệt Nga gương mặt tràn đầy vô tội nói:

“Nguyệt Nga tỷ có vẻ chúng ta xưng hô như thế không tốt cho lắm.”

Nguyệt Nga mỉm cười nói:

“Ngươi thật thông mình đấy Băng Thần, thôi được rồi ngươi cứ gọi ta là Nguyệt Nga tỷ trong nhà còn ra ngoài cứ gọi ta tiền bối, thật sự ta không thích bị người gọi tiền bối cho lắm, còn lý do thì chắc thông mình như ngươi sẽ hiểu chứ?”

Băng Thần mỉm cười nói:

“Ta biết rồi Nguyệt Nga tỷ, mời ngươi uống trà.”

Nguyệt Nga lắc đầu khảng khái nói:

“Chỉ có người già mới uống trà, ta ngửi thấy mùi thơm từ trong bếp. nếu sắp có cơm thì mau mang ra, ba người chúng ta là khách mà.”

Băng Thần mỉm cười nói:

“Vì ăn như mọi ngày thế nên ta làm đồ ăn có chút đạm bạc mong ba người không trách, ai rảnh tay thì giúp ta đi vê đồ ăn nào.”

Nguyệt Thuần Thuần đứng lên vui vẻ nói:

“Băng Thần để ta giúp ngươi.”

Băng Thần mỉm cười nói:

“Thế thì tốt quá chúng ta mau mau sắp cơm thôi.”

Nguyệt Lung Linh cũng đứng dậy đi theo, nàng không muốn muội muội của mình ở cùng với Băng Thần ngoài tầm mắt của mình dù chỉ một giây, nhìn vẻ mặt lầm lầm lì lì của nàng thì Băng Thần vẫn chưa hiểu được mình đắc tội gì với nàng.

Khi đi vào thấy một đống đồ ăn ở bên trong thì hai cô nàng không khỏi ngạc nhiên, mùi thơm ngây ngất khiến chiếc bụng trở nên đói dù các nàng vốn chẳng cần ăn, Băng Thần mỉm cười nói:

“Mọi người thay phiên nhau bê ra hết đi, hôm nay nhà có khách để ta làm thêm vài món nữa rồi mang ra luôn nhé.”

Nguyệt Thuần Thuần nhìn rất nhiều đồ ăn nói:

“Ta thấy như thế này đã đủ rồi, ngươi ra ăn đi cần gì phải làm thêm.”

Băng Thần mỉm cười nói:

“Ta chắc chắn là sẽ không đủ ngươi mang đồ ăn ra ngoài trước đi, đồ ăn ta chết biến rất nhanh, chắc khoảng mười phút thì tất cả sẽ xong thôi, có khi còn không mất nhiều thời gian như thế.”

Đợi đồ ăn Băng Thần làm được mang ra hết thì bữa ăn mới bắt đầu, Lý Tầm Yên vui vẻ nói:

“Mừng cô cô tới chơi cũng như mừng hai muội muội chúng ta vào bữa thôi.”

Nguyệt Lung Linh gắp một miếng đồ ăn hơi nghi ngờ một chút sau đó bỏ vào miệng, nhưng chỉ một giây sau mắt nàng sáng lên như ánh sao, từ giây phút đó nàng chìm vào việc ăn uống.

Đến khi ăn xong no nê thấy muội muội nhìn Băng Thần đắm đuối cười híp mắt thì mặt nàng lại xụ xuống, Băng Thần vẫn đang chú ý quan sát thì cuối cùng cũng biết được nguyên nhân nàng có ác cảm với mình.

Nhưng đẹp trai thì có gì sai.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.