Trong phòng Băng Mai khẽ giọng hỏi Băng Ngọc Hàn:
“Tiểu tử kia cùng ngươi xảy ra chuyện như thế rồi thì tính sao?”
Băng Ngọc Hàn hơi ngơ ngác một chút rồi đáp:
“Ta cũng không biết làm sao nữa.”
Băng Mai nắm tay nàng vỗ nhẹ:
“Hay ta bắt tiểu tử kia chịu trách nhiệm, chỉ sợ ngươi không vừa lòng tiểu tử kia thôi.”
Băng Ngọc Hàn nghe thế mặt đỏ lên nghĩ đến Băng Thần thì cảm giác hắn quả thật có tốt thật thế nhưng cái tính tình kia thật sự không biết phải nói sao cho phải. Có điều trinh tiết giao cho người ta đã thế còn bị Băng Mai nhìn thấy, quan trọng nhất nàng cũng cảm giác hắn rất tốt, nhất là phương diện kia thật sự quá cường đại.
Nàng không rõ nam nhân khác thế nào nhưng nàng không tin Băng Thần lại sẽ chịu trách nhiệm vì chỉ một lần say rượu, huống gì hắn trước đó còn không thích nàng ra mặt. Vẻ mặt buồn buồn nàng khẽ giọng:
“Cái này chắc không được, Băng Thần hắn không thích ta.”
Băng Mai vỗ về nàng khẽ giọng nói:
“Tiểu tử này ta để ra hắn thì làm sao không biết tính của hắn, không tin để ta cho ngươi xem.”
Nàng sau đó liên lạc với Băng Thần, đang đi muốn đi tìm phòng của Hồng Diễm đột nhiên thấy lão mụ gọi tới, tuy hơi sợ nhưng hắn vẫn mở máy ra xem thì gặp lão mụ ngồi một mình vẻ lo lắng hỏi:
“Tiểu tử người làm ra chuyện này là ngươi sai rồi biết chưa?”
Băng Thần cười khổ:
“Đương nhiên ta biết, ngài hỏi Ngọc Hàn tỷ xem muốn giải quyết như thế nào.”
Băng Mai mỉm cười nói:
“Ngọc Hàn bảo ngươi ghét nó, hiện ta con bé trinh tiết mất rồi nên không biết giải quyết làm sao, có khi nên tìm nam nhân nào đó gả ra sớm thì tốt hơn bởi càng lớn tuổi tư tưởng càng cứng ngắc. Lúc đó nàng gả vào nhà người ta không còn trinh tiết thì sẽ chịu cảnh lạnh nhạt, ngươi thấy vậy có được không.”
Băng Thần nghe thấy nữ nhân mình ngủ qua muốn mau lấy chồng lập tức máu dồn lên não cảm giác muốn nổ tung:
“Ngài đùa hoài, tao tuy trưởng thành cần trải qua chông gai nhưng không có nghĩa ta cần bị cắm sừng, nàng ấy gả cho ai ta làm thịt người đó. Nữ nhân Băng Thần ta đã đụng qua thì đùng hòng ai có thể nhúng chàm, ngài giúp ta thuyết phục nàng ấy đi sừng cắm vào nhổ ra không nối đâu.”
Băng Mai cười nói:
“Thấy không?”
Sau đó nàng cúp máy nhìn Băng Ngọc Hàn khẽ giọng:
“Thôi mắc đồ vào rồi cùng ta đi về nhà, nhân lúc có ta ở đây giúp ngươi hòa nhập với các nàng, đúng rồi ngươi liên lạc với Linh Nhi nữa dù sao nàng cũng có hôn ước với thằng bé. Chỉ là không biết con bé có vừa mắt tiểu tử kia không, nghe đâu hai đứa nó trước kia ở trường học từng có xính mích, đúng rồi hôm đó có cả ngươi nữ mà.”
Băng Ngọc Hàn xấu hổ nói:
“Hôm đó Băng Thần làm tuyệt quá, ta lo hắn bị người ta nói vào nói ra thế nên can thiệp, nào ngờ khiến hắn tức giận ra tay cuối cùng Linh nhi phải vào trợ giúp.......”
Nghe xong Băng Mai khẽ thở dài:
“Thằng bé còn hận Băng gia nhiều lắm, ta không còn nhiều thù hận nhưng ta lo cho hắn. Quan trọng nhất chuyện này lại ảnh hưởng tới quan hệ giữa các ngươi thì không tốt chút nào.”
Băng Ngọc Hàn khẽ giọng nói:
“Cái này thì ngược lại ngài không cần lo lắng, hôm trước người khuyên Băng Thần tới đây dự tiệc chính là Linh Nhi, với lại hai người bọn họ đã phát sinh quan hệ thực chất rồi.”
Băng Mai nghe kể liền tỏ ra hứng thú hỏi:
“Sao lại nói như thế?”
Băng Ngọc Hàn mặt đỏ lên kể lại:
“Hôm trước ta có nghe nói Băng Hoàng lão gia tử sắp xếp cho bọn họ gặp mặt nhau, ngày đó xảy ra chuyện gì thì ta không biết. Nhưng cách đây hai hôm ta đang không biết làm sao để Băng Thần tới gặp nghĩa mẫu thì Linh Nhi gọi tới bảo thuyết phục được Băng Thần rồi, lúc nàng gọi cho ta thì thấy nàng cũng cận vệ đang nằm trên giường người không mảnh vải.”
Băng Mai nghe thế nhíu mày:
“Cái gì?”
Băng Ngọc Hàn biết Băng Mai hiểu làm vội nói:
“Ngài nhầm rồi, cận vệ của Linh Nhi là nữ nhân cùng kỳ xinh đẹp, chúng ta hay gọi nàng nhiếp cô cô.”
Băng Mai thở ra một hơi, nàng nghe Ý Linh Nhi không mảnh vải nằm cùng cận vệ cứ tưởng con trai mình bị cắm sừng, hơi suy nghĩ một chút nàng hỏi:
“Thế rồi sao nữa?”
Băng Ngọc Hàn khẽ giọng:
“Lúc đang nói chuyện thì ta nghe có người nói “ hai nàng nằm nghỉ, sau đó tu luyện ta đi trước lúc nào lại đến tìm hai ngươi “, giọng đó là của Băng Thần......”
Băng Mai bất ngờ vô cùng, nàng khẽ giọng hỏi:
“Ngươi không nghe nhầm đấy chứ?”
Băng Ngọc Hàn cười nói:
“Ta còn chưa đến mức đó đâu, không tin nàng gọi Linh Nhi tới đây đối chấp là được.”
Cuối cùng khi Băng Ngọc Hàn gọi tới hỏi thì Ý Linh Nhi và Nhiếp Vạn Mộng đều không chối được, một tiếng sau trên bàn ăn trong biết thự của Băng Thần ngồi đầy bàn đều là mỹ nhân. Nhiếp Vạn Mộng đối mặt Hoàng Kỳ thì rất căng thẳng, nàng biết Hoàng Kỳ thậm chí cha nàng không ai biết được nàng là ai, thế nhưng bảo nàng bình tĩnh thì không thể nào.
Băng Mai hạnh phúc vô cùng khẽ giọng nói:
“Các ngươi có người ta chưa biết tới, nếu có thể lần lượt giới thiệu cho ta biết, càng chí tiết một chút càng tốt.”
Các nàng thấy mẹ chồng ai cũng căng thẳng vô cùng, căng thẳng nhất Nhiếp Vạn Mộng để giải tỏa chủ động lên tiếng trước:
“Ta tên Nhiếp Vạn Mộng, năm nay 45 tuổi, tu vi Vũ Hoàng.”
Có người mở đầu thì liền có ngươi nối tiếp, Hạ Y chủ động lên tiếng:
“Ta tên Hạ Y năm nay 942 tuổi, tu vi Thần Vương, nhà ở Thượng Thần Chi Giới, trong nhà hiện tại ta là đại tỷ.”
Nói xong liếc qua ba người Băng Ngọc Hàn, Ý Linh Nhi, Nhiếp Vạn Mộng ý vị thâm trường.
Chiến Vũ Lan Anh mỉm cười:
“Ta tên Chiến Vũ Lan Anh năm nay 152 tuổi, tu vi Vũ Thần Đỉnh Phong, nhà ở Đế Vương Tinh, trong nhà xếp thứ hai.”
Tịnh Ảnh Phong Lan nối tiếp:
“Ta tên Tịnh Ảnh Phong Lan, năm nay 36 tuổi, tui vi Vũ Tông, nhà ở Nguyệt Thần Tinh, trong nhà xếp thứ ba.”
........
Cuối cùng là Hắc Dạ nhẹ nhàng nói:
“Ta tên Hắc Dạ, năm nay hai vạn chín nghìn tuổi, tu vi hiện tại Vũ Thánh.”
Băng Mai ngạc nhiên hỏi:
“Trong nhà xếp thứ mấy?”
Hắc Dạ khẽ mỉm cười nói:
“Ta không tranh với các nàng, các nàng cũng không chen với ta.”
Hạ Y khẽ giọng nói:
“Hắc Dạ tỷ có chút đặc thù ngài không cần để ý, còn ba vị muội muội mới tới cũng nên giới thiệu mình đi chứ.”
Băng Ngọc Hàn và Ý Linh Nhi nhìn nhau bởi họ biết nhập thất sau thì phải vâng lời đại tỷ, bây giờ có lẽ lên ngoan thì hơn, mấy người ở đây đều biết bọn họ cái này là thử xem tâm tính ba người thế nào. Trong ba người khôn ngoan nhất là Băng Ngọc Hàn liền lên tiếng:
“Ta tên Băng Ngọc Hàn, năm nay hai mươi tư, tu vi Vũ Vương cửu trọng chào các vị tỷ tỷ, còn hai nàng.......”
Hạ Y chau mày:
“Các nàng có miệng đệ họ tự nói.”
Ý Linh Nhi và Nhiếp Vạn Mộng hơi run lên một cái, Nhiếp Vạn Mộng bình tĩnh hơn:
“Ta tên Nhiếp Vạn Mộng, năm nay 41 tuổi, tu vi Vũ Hoàng Cửu Trọng chào các vị tỷ tỷ.”
Nàng đã đâm lao thì phải theo lao, bây giờ con gái nàng và nàng đều cùng chung một nam nhân, may mà bí mật về nàng hiện tại chỉ có Băng Hoàng và Ý lão gia tử biết. Nếu họ giữ bí mật này mãi mãi thì còn tốt, nghĩ đến chuyện năm xưa nàng liền không khỏi thở dài, nói đến cùng vẫn là cha của Hoàng Kỳ tệ bạc với nàng, thậm chí nàng chắc chắn hắn còn không biết gì về dung mạo thật của nàng.
Hoàng Kỳ cũng vẫn đang tưởng mẫu thân hiện tại của nàng mới là mẫu thân ruột thịt, năm xưa Nhiếp gia của nàng hứa gả nàng cho Hoàng gia, cuối cùng nàng có gả nhưng dịch dung để hắn không biết được dung mạo thực sự của nàng. Chung sống khoảng một năm thì người kia có quá nhiều thứ nàng không thể chấp nhận được, hắn cũng không thích tính cách của nàng thế nên xích mích ngày một lớn, cuối cùng hắn lỡ đánh nàng một cái khiến cho vốn sắp tràn ly uốt hận vỡ tan.
Nàng cuối cùng phải nhớ Ý lão gia tử đứng ra dàn xếp, Băng Hoàng lại khuyên bảo cuối cùng Nhiếp gia gả tới một người khác cũng là mẹ của Hoàng Kỳ hiện tại, còn nàng sinh ra Hoàng Kỳ liền đi tới Ý gia làm vệ sĩ cho Ý Thiên Linh để trả ơn Ý lão gia tử. Trong thời gian này nàng từng nhiều lần tự hỏi có phải nếu mình không dịch dung mà để khuôn mặt tuyệt sắc này cho hắn thấy thì mọi chuyện sẽ khác hay không, thế nhưng hiện tại mọi thứ đã thành mây khói, nàng đã tìm được nam nhân của đời mình.
Băng Thần tuy mạnh mẽ chiếm lấy nàng nhưng sau đó không kiêng nể gì giúp nàng rất nhiều, công pháp, vũ kỹ, tài nguyên hắn đều cho nàng và Ý Linh Nhi một bó lớn, hắn ôn nhu xen lẫn trong vẻ bá đạo khiến nàng thật sự say đắm. Giá như hắn không quen biết Hoàng Kỳ thì tất cả sẽ hoàn mỹ hơn biết bao. Chỉ tiếc cuộc sống này lắm lúc có rất nhiều thứ éo le mà nàng không lường trước được, hiện tại vừa được ở bên con gái vừa ở bên nam nhân mình yêu, cuộc sống này có vẻ cũng không tệ.
Ý Linh Nhi dưới bao nhiêu ánh mắt liền khẽ giọng:
“Muội tên Ý Linh Nhi, chào các vị tỷ tỷ, muội hứa sẽ ngoan.”
Băng Mai nhìn tính tình bá đạo Ý Linh Nhi vẻ mặt sợ hãi liền bật cười, trong nhà mọi người cũng cười theo, thế là không khí căng thẳng biến mất. Nàng khẽ giọng:
“Không hiểu tiểu tử thối nhà ta có cái gì hơn ngươi lại được các ngươi ưu ái, về sau nếu hắn không nghe lời hay làm các ngươi khó chịu cứ nói với mẹ, ta sẽ thay các ngươi giáo huấn hắn một trận.”
Thiên Lâm lầm bầm:
“Quả nhiên tử không bằng dâu quý, ta mồ lão phu nhân cũng là mẹ vợ nên cũng còn nhẹ, tiểu tử kia thì sau này khổ rồi.”