Thú Tu Thành Thần

Chương 739: Chương 739: Tuyên bố chủ quyền




Băng Thần khi nhìn đồng hồ đến tận 7 h thì mới gọi Loan Phượng dậy nhưng có vẻ nàng không còn chút sức lực nào cả, từ lúc trời hừng sáng lúc 4 h 30 đến giờ thế nên nàng quá đuối rồi, nàng liếc mắt nhìn hắn nhỏ giọng nói:

“Băng Thần ngươi đưa các nàng đi học đi ta mệt quá chỉ muốn ngủ thôi.”

Hắn ta cười nói:

“Thôi thì dì nằm nghỉ, ta ra ngoài hâm nóng lại đồ ăn khi nào ngươi tỉnh thì nhớ ăn uống đầy đủ.”

“Ừm”

Loan Phượng nhẹ rên một tiếng rồi thiếp đi, Băng Thần cơ thể lúc này cũng mệt mỏi vô cùng hắn cần phải được ăn no, từ hôm qua đến giờ hai người đã quấn quýt nhau gần mười tiếng rồi mà trâu nào đi cày lại không mệt.

Khẽ khởi động thân thể hắn ta cười một tiếng tự giễu nói:

“Không có Sinh mệnh vô tận cùng thể chất yêu thú ta giờ không chừng có ngày chết trên giường mất, có lẽ trước khi tu vi lên rất cao thì phải kiêng bớt đi mới được.”

Đi trong hành lang thì hắn thấy Tô Linh đang đứng ngoài cửa phòng mình gõ liên tục, đã thế nàng còn thông qua loa phòng liên tục gọi:

“Băng Thần dậy đi chúng ta phải đi rồi.”

Băng Thần đi tới gần ngáp một cái rồi nói:

“Tỷ đừng gọi nữa ta ở đây.”

Tô Linh quay đầu qua rồi ngạc nhiên hỏi:

“Ta gọi ngươi nửa tiếng rồi sao không thấy người trả lời.”

Khi hắn ta lại gần thì mũi nàng giật giật, hai mắt híp lại rồi nói:

“Mùi của dì cũng mùi đặc trưng kia, ngươi ra tay với nàng rồi sao?”

Băng Thần mỉm cười nói:

“Tỷ thông minh lắm nhưng ta đã ra tay từ sớm rồi, mọi chuyện không khó như ta nghĩ thế nên ngươi có thể yên tâm rằng gia đình chúng ta sẽ luôn luôn yên bình.”

Tô Linh cười nói:

“Thế ngươi đi gọi nàng dậy đi nếu không ai đưa chúng ta đến trường.”

Băng Thần mỉm cười nói:

“Nàng bây giờ còn lâu mới có sức để xuống giường nhưng ta đã lấy được chiều khóa xe rồi chút nữa ta đưa mọi người đến trường.”

Tô Linh hai mắt híp lại nhẹ giọng nói:

“Ta nhớ không lầm thì ngươi chưa bao giờ đi lái xe thì phải đúng hay không?”

Băng Thần mỉm cười nói:

“Còn nhiều thứ tỷ không biết lắm, thôi chúng ta nhanh lên kẻo trễ học, lúc này chắc mọi người ăn sáng hết rồi chứ.”

Tô Linh gật đầu nói:

“Hai cô nàng kia đã ra xe rồi còn chúng ta thôi nhưng trước khi ngươi đi thì tắm đi một chút chứ không để hai cô bé của chúng ta biết chuyện giữa ngươi sớm quá thì các nàng không biết sẽ phản ứng thế nào.”

Băng Thần gật đầu cười nói:

“Tỷ xuống dưới hấp lại dùm ta một chút đồ ăn, ta tắm xong xuống ăn lẹ rồi đi, thời gian còn một tiếng thế nên chắc sẽ không trễ đâu.”

Tô Linh gật đầu nói:

“Ta đi xuống hâm đồ ăn ngươi phải nhanh lên.”

Băng Thần sau đó chỉ mất khoảng mười phút để tắm và ăn, khi mọi người đều đã lên xe thì Tử Mộng nghi ngờ hỏi:

“Băng Thần huynh tính thực sự lái xe sao?”

Tử Lan cũng không quá tin tưởng nói:

“Huynh sáng sớm không uống rượu đấy chứ?”

Băng Thần lắc đầu cười nói:

“Các ngươi chỉ việc thắt dây an toàn vào sau đó chờ ta trở đến trường thôi, lái chiếc xe bốn bánh dễ thôi chứ có gì khó, mọi người thắt dây an toàn lại đi.”

Nói xong hắn thắt lại dây của chính mình lại, mấy cô nàng kia cũng thắt dây lại với vẻ mặt lo lắng thấy rõ.

“Vèo”

Băng Thần điều khiển chiếc xe phóng nhanh như gió, tuy giao thông thành phố rất tốt thể nhưng hắn phóng đến tận 100 km/h cũng làm trái tim nhỏ bé của các nàng thật sự muốn nhảy ra ngoài, chặng đường Loan Phượng mất đến tận 30 phút để đi thì Băng Thần chỉ đi dưới mười phút.

Vừa tới nơi hắn ta mỉm cười nói:

“Mọi người thấy chưa lái xe dễ thôi có gì khó đâu mà mọi người phải lo lắng.”

Hắn ta quay đầu lại thì thấy mặt mũi của ba ngươi đã trắng toát không còn một giọt máu, Tô Linh hoàn hồn sau đó nhanh chóng tháo dây an toàn mở cửa xe đi ra bên ngoài, hít thật sâu một hơi khí trời thì nàng mới trở lên bình tĩnh được.

Băng Thần quả thức khiến trái tim của nàng muốn nhảy ra ngoài, hai cô nàng nhiều chuyện của Tử gia thì đơ người một lúc sau đó mới bước ra ngoài, từng pha lượn ngang đầu xe tải vượt lên đằng trước đánh cua đều khiến các nàng run rẩy.

Biết bọn họ sợ quá Băng Thần đành tự đưa họ xuống, Tử Mộng nhìn Băng Thần nói:

“Huynh không thể đi chậm hơn một chút được sao? Chúng ta cũng đâu có gấp lắm đâu.”

Băng Thần mỉm cười nói:

“Ban đầu không phải muội nói ta đi chậm quá hay sao?”

Tử Mộng xấu hổ nói:

“Từ nay muội thề sẽ không bao giờ ý kiến về tốc độ chạy xe của huynh nữa thế nên huynh đừng có chạy nhanh như thế nữa nha.”

Băng Thần gật đầu nói:

“Được rồi, bây giờ chúng ta đi vào tập hợp thôi.”

Tô Linh to giọng nói:

“Ta phải đi làm việc trước đây còn các ngươi đi xem lớp trước đi rồi sớm tập hợp để đi dã ngoại thực chiến.”

Băng Thần giờ mới nhớ đến chuyện hắn ta còn chưa biết mình học lớp nào nữa, hắn quay sang hai cô nàng rồi cười nói:

“Hai người đi theo ta xem chúng ta có được học chung lớp không.”

Hắn nắm tay hai nàng dắt đi trong ánh mắt ghen tỵ của biết bao nhiều người, một thanh niên to giọng nói:

“Vị huynh đệ này có hai muội xinh thật.”

Băng Thần cúi xuống hôn môi mỗi nàng một cái sau đó không giải thích gì nữa cả, hành động thật ngầu của hắn khiến biết bao nhiêu trái tim tan vỡ như pha lê bởi hai tỷ muội Tử gia đã được rất nhiều thanh niên tia ngay từ trong học sinh mới sát hạch rồi.

Bây giờ sắp ra ngoài dã ngoại thế nên họ muốn có cơ hội tiếp xúc các nàng, nam thanh niên nào lại không muốn trong khoảng thời gian thanh xuân kiếm được một người vạn gái xinh đẹp kề bên cơ chứ.

Nhưng hành động tuyên bố chủ quyền của Băng Thần thật sự làm cho bọn họ rất đau lòng, có điều tuy họ đau lòng nhưng hai cô gái thấy Băng Thần giống như ghen thì vui mừng ra mặt, hắn như thế chứng tỏ trong lòng hắn địa vị của các nàng cũng không thấp.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.