Băng Thần cùng Trần Gia Linh đã bắt đầu tiến hành chuỗi nhiệm vụ từ sớm, thế nhưng càng làm thì càng cảm thấy kỳ quặc.
Bắt đầu từ khi xác nhận nhiệm vụ do Băng Thần và Trần Gia Linh tham gia thì số lượng nhiệm vụ liền tăng từ 500 lên hẳn 1000.Được cái mỗi nhiệm vụ sẽ có số kinh nghiệm thưởng thêm coi như không lỗ, đánh đổi lại bọn họ nếu thất bại thì sẽ bị trừ năm mươi cấp.
Tổng số kinh nghiệm lên đớn cả chục triệu lại khiến cho hai người cực kỳ động tâm, cái này chẳng khác gì cho họ hoàn thành sẽ tăng 20 tới 30 cấp độ. Sau khi chấp nhận thì họ nhận được chuỗi nhiệm vụ có tên “ Ước vọng Nguyệt Thần “, ngay sau đó cả hai bi truyền tống tới một nơi cả hai người không biết tên.
Tiếp đó nhiệm vụ đầu tiên là cả hai phải đi tới một quán rượu có tên Nguyệt Ung để gặp mặt, nhiệm vụ thứ hai là cùng nhau nói chuyện giới thiệu bản thân, nhiệm vụ thứ ba là cùng ăn cơm. Càng lúc càng có cái gì đó không đúng nhưng không đúng ở đâu thì Băng Thần hoàn toàn không biết.
Đến khi chuẩn bị bắt đầu nhiệm vụ thứ 34 thì hai người trầm tư suy nghĩ, lý do bởi nhiệm vụ này rất dễ dàng nhưng có vấn đề. Hôn nhau một cái, rất đơn giản, rất xúc tích nhưng lại rất có vấn đề, Trần Gia Linh không thể tin lại có cái nhiệm vụ như thế.
Nàng ngẩng đầu lên chưa kịp nói gì thì Băng Thần đã nheo mày hỏi:
“Đừng nói với ta là ngươi tính từ bỏ nhiệm vụ để mất năm mươi cấp đấy nhé?”
Trần Gia Linh cứng họng, nàng mất năm mươi cấp đã là một vấn đề huống chi còn liên lụy đến Băng Thần. Thấy nàng do dự mãi hắn ta liền chủ động ôm lấy nàng, trong quá trình hôn Trần Gia Linh đơ như cây cột gỗ.
Băng Thần lắc đầu nói:
“Năm mươi cấp chứ không phải một hai cấp đâu, chúng ta bị truyền tống tới cái thế giới này thì có xảy ra chuyện gì cũng chỉ chúng ta biết. Ngươi thả lỏng chút đi, ta đoán những nhiệm vụ sau sẽ còn xấu hổ hơn.”
Nghe Băng Thần nói thì nàng ta cũng bớt xấu hổ hẳn, thấy hắn ta đã nói thế thì nàng cũng ậm ừ cho qua. Suy nghĩ một hồi nàng ta liền nói:
“Ta đoán được tại sao có cái chuỗi nhiệm vụ này rồi.”
Băng Thần im lặng lắng nghe, ở Vạn giới có không ít thần nhân có thiên phú kinh người phi thăng đi lên Thượng Thần Chi Giới. Ví dụ như Tuyết Lang Thần Tổ huyết mạch cũng do một vị nào đó tấn thăng làm đệ tử của một môn phái nào đó, thế thì Nguyệt Thần Tinh xưa kia có người đi lên được Thượng Thần Chi Giới cũng không có gì quá mức lạ lùng.
Trần Gia Linh rút xuống Phượng Vĩ Trâm sau đó khẽ giọng:
“Xưa kia Nguyệt Thần Tinh có một vị siêu cấp thiên tài, người này sau đó tấn thăng cao cấp hơn vi diện, chúng ta gọi ngài ấy là Nguyệt Thần Lão Tổ. Phượng Vĩ Trâm nếu ta đoán không lầm thì chính là chiếc trâm ngài ấy tặng ý trung nhân của mình, ân oán khúc mắc giữa hai người khiến cho người ta muốn rơi nước mắt.
Kết cục thì hai người không tới được vợi nhau để lại Nguyệt Thần Lão Tổ đau khổ vì tình duyên, ngài ấy tặng người kia ba thứ một cái trâm, một cái áo yếm và một cái vòng cổ. Sau này ngài ấy tu luyện tới một cảnh giới không ai biết tới thì đột nhiên quay lại Nguyệt Thần Tinh để lại lời nguyền không ai dám vi phạm.
Nam nữ sinh ra trên Nguyệt Thần Tinh nhận được vật định tình thì nhất định phải lấy nhau sống thật hạnh phúc đến cuối đời. Ai dám vi phạm đều sẽ bị nguyền rủa giết chết, còn chuỗi nhiệm vụ này địa danh khớp với Nguyệt Thần Tinh trong quá khứ, còn lại ta không nói chắc ngươi cũng hiểu.”
Băng Thần thở dài nhìn lên trời cao, nếu đúng như nàng ta nói thì chuỗi nhiệm vụ này không chỉ có nụ hôn này khó xử. Thực ra hắn thở dài cho nàng coi thôi chứ thực ra trong lòng vui nở hoa, hồi còn ở Tân Sinh thế giới hắn cũng Thư Vũ Thần cũng trải qua một loại ảo cảnh tương tự.
Cuối cùng hai người ở bên trong ảo cảnh sống hạnh phúc cả ngàn năm, khi ra ngoài thực tại đương nhiên tình cảm vẫn còn. Không nghĩ tới tặng một thanh trâm cũng khiến mình gặp được chuyện tốt như thế này, quả nhiên trời cao có mắt.
Thế nhưng loại chuyện này phải tỏ ra thật tự nhiên để cho nàng ta không cảm thấy gượng ép. Nhìn bộ dạng xoắn xuýt giống như hài tử làm sai chuyện thì hắn ta không khỏi buồn cười.
Nghĩ chút hắn ta liền hỏi:
“Thế ngươi nghĩ nhận độ trong Thiên Đạo thì sẽ không bị nguyền rủa kia ghé thăm?”
Nàng cúi đầu khẽ giọng:
“Ta quả thực nghĩ như thế cách đây không lâu, thế nhưng khi làm chuỗi sự kiện này thì lòng tin của ta hoàn toàn vỡ nát. Nguyệt Thần Lão Tổ thần thông quảng đại như thế làm sao một con nhóc như ta có thể qua mặt được.”
Băng Thần gật đầu khẽ giọng:
“Chuyện đã như thế thì chúng ta coi như chuỗi nhiệm vụ này là thời gian tìm hiểu hẹn hò, nếu chúng ta vẫn cảm thấy không hợp thì sau khi xong liền nghĩ cách khác. “
Trần Gia Linh nghe chẳng khác gì mẹ của nàng nói, thế nhưng quả thật chỉ có cách này. Nàng còn trẻ nàng còn chưa muốn chết, nhất là nếu chết vì tham tài thì càng mang danh vạn kiếp, nỗi nhục này nàng không thể gánh nổi.
Nàng lại nhìn Băng Thần khẽ đánh giá một chút thì cảm giác hắn cũng không tệ chút nào, đã như thế kiểu gì cũng phải lấy chồng thì thử tìm hiểu xem. Đúng như hắn nói thế giới này chỉ là hư ảo, trong đây nếu có xảy ra gì thì cũng không cần quá kiêng kỵ.
Một tháng sau
Suốt một thời gian dài bạn bè của Trần Gia Linh đều thấy nàng ta đang ở trong trạng thái bận, không hề thoát ra khỏi Thiên Đạo. Băng Thần thì cũng phải ở trong đó với nàng đến đúng một tháng, Trần Gia Long vì che dấu tung tích của hắn cũng thật nhọc lòng.
Trần Gia Huy trong suốt khoảng thời gian này ở trong phòng không ra khỏi biệt viện một bước, cũng may sao nhị phòng và tam phòng căng thẳng nên không ai nghi ngờ.
Nhiệm vụ cuối cùng cũng tới thế nhưng cái này lại làm khó cho Băng Thần, trong hai người chỉ có một người được phép sống sót. Người chết đi đồng nghĩa với thất bại, thất bại lại mất năm mươi cấp.
Ngồi trên vách đá ngắm trời sao Băng Thần mỉm cười nói:
“Khoảng thời gian này dường như chúng ta quên mất đây là một lần thử thách rồi.”
Trần Gia Linh nằm tựa đầu vào đùi hắn khẽ giọng:
“Chớp mắt đã trăm năm trôi qua, ân oán nhiều như thế khiến ta hiểu tại sao Nguyệt Thần Lão Tổ lại có chấp niệm sâu như thế. Nếu ta đoán không nhầm thì nữ nhân kia chịu chết thay cho Nguyệt Thần Lão Tổ, có lẽ ta cũng nên học nàng ấy thì hơn.”
Nàng rút ra Phượng Hoàng Trâm nhắm mắt lại đâm xuống, thế nhưng tay nàng đã bị Băng Thần giữ chặt. Trăm năm chung sống không có tình cảm thì chỉ có sắt đá, Băng Thần không nghĩ tới kết cục lại như thế này.
Thấy hắn giữ nàng lại Trần Gia Linh nhỏ giọng khuyên:
“Trăm năm tuy chỉ ở trong một không gian ảo, mọi thứ đều không có thật nhưng ta đúng là đã sống 100 năm, tuy ta vẫn không thông minh nên nhưng ta vẫn biết thêm được rất nhiều thứ. Từ trong ánh mắt của huynh ta thấy được chấp niệm rất sâu nặng với việc phải dẫn đầu.
Chết ở đây huynh mất năm mươi cấp độ thì ở trong Thiên Đạo vị trí độc tôn sẽ không còn, còn ta chết thì cũng chẳng làm sao. Dù gì cấp độ của ta mới chỉ hơn 200 một chút, chết đi thì cũng xuống khoảng 150 chưa coi là thiệt hại quá mức khủng khiếp.”
Băng Thần nhìn lên không trung nhàn nhạt:
“Trăm năm sống nhưng muội vẫn ngốc như thủa ban đầu, ta có gánh nặng muội cũng có. Tuy gánh nặng của ta lớn hơn gấp trăm ngàn lần của muội nhưng tình nghĩa trăm năm khiến ta không thể để muội chịu khổ được.”
Trần Gia Linh cảm giác khó chịu trong lòng:
“Ta cũng vậy thôi, huynh thanh toàn cho ta đi, đi ra khỏi đây chúng ta lại là ai người dưng. Huynh có cái gì phải lo lắng cơ chứ.”
Băng Thần vuốt ve nàng rồi khẽ giọng nói:
“ Trên thân thể muội mỗi chỗ đều có dấu tích của ta, muội nghĩ nếu đi ra ngoài thật sự chúng ta sẽ trở lại như thủa ban đầu được sao.”
Nước mắt nàng lăn trên gò má xinh đẹp, từng hạt long lanh như pha lê, nàng nức nở nghẹn ngào, từng chữ nói ra đều khó khăn:
“Ta yêu huynh, ta không muốn vì chuyện này huynh sau này hối hận lại trách ta, dù cho trở lại thành phàm nhân vì huynh ta cũng có thể.”
Băng Thần mỉm cười khẽ vuốt đi từng giọt nước mắt của nàng nhẹ giọng:
“Ban đầu muội xa cách ta, mất hai mươi năm rồi phải do nhiệm vụ ép buộc muội mới chịu lấy ta. Lại mất mười năm để ta chiếm được lòng của muội, muội là một người con gái cứng rắn ta biết thế nhưng lần này muội phải tin ta.
Băng Thần ta chưa từng làm chuyện gì thiếu suy nghĩ, hôm nay ta mất năm mươi cấp độ thì muội yên tâm ta sẽ không giận muội. Thế nhưng suốt cuộc đời còn lại muội nợ ta, cuộc làm ăn này ta không cảm thấy lỗ.”
“Sọt”
Hắn quay đầu trâm vào mình mạnh tay đâm vào trái tim của mình, nhìn từ đầu trâm máu chảy ra không dứt. Trong mắt của nàng đã hoàn toàn mờ đi vì nước mắt, mẹ nàng từng nói nàng ta vì tham một khắc lại nợ cha nàng cả đời, có lẽ từ giây phút nàng nhận lấy Phượng Vĩ Trâm thì số mệnh đã định.
Băng Thần đã suy nghĩ rất kỹ trước khi đưa ra quyết định này. Nguyệt Thần Lão Tổ tại ra thử thách này, lưu lại Phượng Vĩ Trâm thứ mà hắn chắc chắn rất trân trọng.
Vì sao?
Băng Thần biết chắc vì hắn muốn thấy một kết cục khác, nếu để cho Trần Gia Linh chết thì không chỉ chính hắn không qua được đảo khảm trong lòng. Hắn không muốn bất cứ nữ nhân nào của mình chết trước mặt dù cho là ở thực tại hay ở trong trò chơi, đặc biệt là nếu nàng chết thì nàng cũng sẽ bị tổn thương thật nặng.
Nguyệt Thần Lão Tổ chắc chắn cũng sẽ không muốn thấy lại kết cục bi thảm của mình ngày xưa lập lại, Băng Thần nghĩ thế nên quyết định đánh cuộc. Dù kết quả có như thế nào thì đúng như hắn nói với Trần Gia Linh, hắn không lỗ.