Thú Tu Thành Thần

Chương 684: Chương 684: Xin nuôi




Mọi người sau đó nhanh chóng chia nhau ra hành động, Băng Thần lẻn về hướng ba quả trứng kia còn mấy cô nàng thì chăm chăm quan sát khắp nơi tìm mục tiêu đồng thời canh chừng xem có tổ đội khác gần đây không.

Đã xác định mục tiêu là ba quả trứng kia thế nên Băng Thần chắc chắn sẽ có chim mẹ quay về bất cứ lúc nào, anh mắt hắn láo liên quan sát khắp xung quanh nhưng chủ yếu vẫn quan sát bên trái nhiều hơn bởi đó là mặt chiếc tổ được xây.

Nếu chim mẹ bay từ hướng đó về lại thấy hắn trong tổ thì hết chạy nhưng nếu con chim mẹ từ hướng ngược lại đi về thì nhảy xuống cướp xong trứng Băng Thần vẫn có tự tin rằng mình có thể bỏ chạy được, mọi chuyện đến tận khi Băng Thần lấy xong ba quả trứng vẫn rất bình thường.

Nhưng khi đừng trên tổ thì Băng Thần mới phát hiện ra đây là một cái tổ yến, cái tổ cũng rất quý giá, nếu hắn không nhầm thì loài này gọi là Hư Không Yến, nghĩ đến Hư Không Yến thì Băng Thần lại giật thót cả mình, lập tức thu cả chiếc tổ vào trong rồi nhanh chóng bỏ chạy.

Hắn lượn trên không trung vài chục vòng rồi mới về chỗ hốc đá, làm như thế có thế pha loãng mùi của hắn ta ra, nếu không con chim tìm tới thì xác định một đi không trở lại, làm một người cực kỳ cẩn thận thế nên cái gì có thể chắc cú được thì hắn ta sẽ làm cho xong.

Băng Thần về tới nơi an toàn thì các nàng thở phào một hơi nhưng khi họ vừa thả lỏng thì có một con chim Yến không lồ cả người vàng chói như hoàng kim đám ngay chỗ cái tổ tồn tại khi nãy, ánh mắt nó tràn ngập nghi hoặc cùng đau thương.

Ngay sau đó là một tiếng ré xé trời, Nguyệt Thuần Thuần nhìn thấy cảnh này thì trong lòng khó chịu nhỏ giọng nói:

“Hai chúng ta trả lại con cho nó, ta cảm giác như thế này có hơi ác độc.”

Băng Thần lắc đầu nói:

“Đây là quy luật của tự nhiên, chúng ta mai sau đối xử không tốt với chúng nó mới ác độc còn nếu không chẳng sao cả muội đừng suy nghĩ nhiều làm gì.”

Nguyệt Thuần Thuần gật đầu nói:

“Cái này muội cũng hiểu nhưng ta cứ hỏi một lần...”

Mấy cô nàng nhìn nhau sau đó buồn cười nói:

“Muội không lên suy nghĩ nhiều làm gì, suy nghĩ lung tung sẽ dẫn đến phân tâm lúc nó bị quái thú bắt đi lúc nào không hay.”

Băng Thần nhỏ giọng hỏi:

“Các nàng nãy giờ có phát hiện gì không? “

Lý Sư Sư chỉ về hường nam rồi nói chúng ta nhìn thấy một con ưng cái bay rất cao trên bầu trời rồi sau đó hạ cánh mãi đằng xa, ta nghĩ chắc cũng phải mười dặm hoặc hơn, nhìn con chim ưng đó rất đẹp mắt nếu bắt được trứng của nó thì quá tốt.

Băng Thần quay qua hỏi:

“Con chim đó trong như thế nào, nàng diễn tả ra xem chúng ta có lên liều vì no hay không.”

Lý Sư Sư nghĩ một chút rồi cười nói:

“Con chim này quả thật chẳng khác gì cục sắt đang bay nhưng cả người lại có màu như Bạc được đánh bóng vậy, dưới ánh nắng ban ngày như vầy đẹp không kể xiết.”

Băng Thần mỉm cười nói:

“Loài này ta biết, tuy nhìn vậy thôi chứ quá khó để thuần phục một loài như thế dù ăn cắp được trứng của nó thì cũng vậy thôi, giống này tên gọi đầy đủ lả Ngân Si Thần Điêu bộ lông của chúng có thể hóa giải mọi lại công kích của ma pháp.

Tuy nhiên loài này lực lượng lại không mạnh lắm nếu không thì thật sự nó rất bá đạo đấy nhưng theo mặt bằng chung thì một con trưởng thành trong thời kỳ đỉnh cao cũng chỉ đạt Hồng Hoang cảnh là may rồi.

Nguyệt Lung Linh cười nói:

“Hồng Hoang đã quý giá lắm rồi huynh còn đòi gì nữa.”

Băng Thần mỉm cười nói:

“Các nàng biết ba quả trứng này trưởng thành lên cấp Thần được hay không?”

Mấy cô nàng hít vào một hơi khí lạnh, Băng Thần thản nhiên như thế khiến cho các nàng cảm giác vừa kinh ngạc vừa nghi ngờ khi hắn ta nói một cách hời hợt như thế, Nguyệt Lung Linh nhìn hẳn rồi hỏi:

“Sủng vật của huynh ở mức độ nào thế Băng Thần?”

Băng Thần cười nói:

“Ta có mấy con sủng vật nhưng còn xịn hơn ba con này nhiều, nếu đẳng cấp ngang bằng thì bất cứ con nào cũng có thể tay đôi với con chim khu 4, nghĩ lại tức gần chết, toàn đồ xịn mà chẳng có tác dụng gì.”

Mấy cô nàng nhìn hắn đầy vẻ hâm mộ, người này cái quỷ gì cũng có vẻ không thiếu, hắn ta nhặt trang bị đơn giản chỉ vì người khác thôi, như thế cũng thấy được hắn đối với các nàng quan tâm đến nhường nào, làm nữ nhân của một kẻ đào hóa mà không thấy chạnh lòng chắc chỉ có Băng Thần làm được.

Băng Thần quay qua hỏi:

“Chuyện sủng vật của ta không quan trong, các nàng khi quan sát phía dưới có thấy gì không?”

Băng Linh chỉ về một chỗ rồi nói:

“Nơi kia có một tổ đội bị tiêu diệt bởi một đàn ngựa, đám ngựa đó cực dũng mãnh, mấy người kia tấn công bọn chúng nhưng chưa kịp thi triển chiêu thức thì đã bị bọn chúng dùng sừng đâm thủng người, ai bị đâm chúng thì cũng ngay lập tức bị miểu sát sau một chiêu.”

Băng Thần gật đầu thầm ghi nhớ, sau đó rất nhiều thứ các nàng quan sát trong khoảng thời gian vừa rồi được tường thuật cho hắn ta, nhưng chỉ có mấy loài Băng Thần thấy việc lấy về làm sủng thú có khả năng.

Hắn ta suy nghĩ một chút rồi nói:

“Theo ta thấy thì chúng ta lên ưu tiên những loài đẻ trứng, những loài sinh ra con non thì nên tránh xa bọn chúng thì hơn, bắt bọn chúng quá nguy hiểm khi chỉ cần chúng cất tiếng thì sẽ gọi con mẹ hoặc cả đàn tới.

Những loài có thể trộm trứng thì khi trộm sẽ ít gặp rủi ro hơn trừ khi ai quyết tâm có được một loại nào đến mức sẵn sàng từ bỏ cuộc chơi này vì nó thì mới lên liều, ta sẽ giúp lập ra khế ước nhanh nhất có thể.

Nguyệt Lung Lình nhìn Băng Thần rồi nói:

“Thật sự thì ta không biết có còn vật nào thực sự đáng giá hơn 50 cấp không nhưng nếu huynh cảm thấy nó phù hợp vối chúng ta thì hãy nói cho chúng ta biết.”

Băng Thần gật đầu nói:

“Thực ra có một con là Nhất Giác Thiên Mã đáng để Băng Linh liều đấy nhưng khi thu phục nó thì chắc chắn đến 9 thành sẽ tử vong trừ khi ngươi lấy được sự tán thành của cha mẹ con non, chuyện này thì còn khó hơn nên trời bởi chúng nó không chỉ nhanh nhẹn mà còn cực kỳ thông minh.

Nhưng loài này thì chúng ta có thể thử, chúng ta có thể nói chuyện đoàng hoàng với chúng thay vì lén thu phục, nhưng khả năng chúng đồng ý quá nhỏ, có thể nói một người phải ở mức nào đó thì chúng mới chịu nhận.”

Băng Linh nghĩ rồi nói:

“Sủng thú thông minh nếu khiến chúng biết mình bị cưỡng ép thì cũng không tốt cho lắm ta muốn thử huynh có thể giúp ta không? Ta muốn đường đường chính chính nhận một con về nuôi.”

Băng Thần mỉm cười nói:

“Tùy nàng thôi, ta sẽ cùng nàng xuống dưới nói chuyện đoàng hoàng với chúng.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.