Ký túc xá của Lam Hoa công hội
Đang ngủ ngon Thiện Nữ bỗng nhiên giật mình tỉnh giấc, mở đèn phòng thì nàng thấy bốn cô gái mặc hắc y trên áo có gia huy cánh sen đen của Hắc gia, nàng có trấn tĩnh trong đầu liên tục vận chuyển thầm nghĩ:
“Không lẽ Vương Khang tên kia vô tình điều tra ra mình, triều đình khi nào lại quan tâm tới Tân Sinh vậy nhỉ.”
Bốn người kia thấy nàng đã tỉnh thì vội vàng quỳ xuống đồng thanh:
“Thuộc hạ khấu kiến Thiện phi nương nương.”
Thiện Nữ giật mình nói:
“Các ngươi rốt cuộc do ai phái tới?”
Một người ngẩng mặt lên nghiêm túc nói:
“Chủ nhân của Hắc gia đã phái chúng ta tới bảo về ngài, trong thời gian ngài ấy ra tay với Hoàng Thiên Vương Triều chúng ta sẽ bảo về ngài.”
Đúng lúc này Hồng Thiên Nữ cùng một nữ nhân khác đạp cửa xông vào, bốn người còn đang quỳ lập tức kéo lên khí thế rút ra vũ khí không nói một lời liến muốn tấn công, Thiện Nữ vội hét lên:
“Các ngươi dừng tay đều là người một nhà.”
Bốn người kia dừng tay lại thì dao của bọn họ đã kề sát cổ của Hồng Thiên Nữ cùng người nữ nhân đi cùng hắn, người kia rất nhanh nhận ra gia huy của Hắc gia liền nói:
“Hắc gia người.”
Nhìn vào ánh mắt không chút tình cảm tràn đầy sát khí thì nàng tin tưởng không thể nào sai được, huống chi bọn họ cùng trẻ như thế lại có tu vi cao bức người, đã thế phương pháp tấn công lại hoàn toàn không thể lầm đi đâu được.
Bốn ngươi kia nhanh chóng lui qua một bên, họ chẳng thèm quan tâm hai người kia khi thoát khốn có tấn công hay không, chủ nhân ra lệnh thì họ sẽ nghe theo.
Bạch Mẫu Đơn nhìn qua Thiện Nữ rồi hỏi:
“Bọn họ làm sao lại tới đây?”
Thiện Nữ cắn môi nói:
“Nam nhân của ta hắn phái người đến bảo vệ ta.”
Hồng Thiên Nữ ngạc nhiên nói:
“Băng Thần sao? Hắn ta làm sao điều khiển được người của Hắc gia.”
Bốn người kia nghe thấy Hồng Thiên Nữ gọi tên húy của chủ nhân trong kiếp này thì cả người run lên, vũ khí lại rút ra khỏi vỏ, Thiện Nữ vội vàng nói:
“Nàng ta là bằng hữu của chủ nhân các ngươi, bốn người các ngươi không được tổn thương nàng, với lại các ngươi nói cho ta biết Băng Thần tình hình hiện tại, nhớ đừng gọi ta nương nương, kiếp này Băng Thần cũng đâu có phải hoàng đế.”
Một người đứng ra hỏi:
“Thế chúng ta xưng hộ với ngài như thế nào?”
Thiện Nữ lắc đầu nói:
“Tùy tiện các ngươi.”
Người kia nghĩ một chút rồi nói:
“Thế thì tiếp tục gọi nương nương vậy.”
Thiện Nữ: “.........”
Hồng Thiên Nữ: “........”
Bạch Mẫu Đơn: “.......”
Thiện Nữ giở khóc dở cười nói:
“Thôi các ngươi gọi ta phu nhân đi.”
Người kia suy nghĩ một chút rồi nói:
“Chủ nhân của chúng ta đang ở U Minh tinh làm thành viên của Vũ Thần Điện, ngài ấy đã bắt đầu ra tay với Hoàng Thiên Vương Triều để đòi lại công bằng cho ngài, có điều như thế sẽ gây nguy hiểm cho ngài cũng các vị nương... à không phu nhân khác thế nên chúng ta mới có mặt ở đây.”
Hồng Thiên Nữ tức giận hỏi:
“Các ngươi rốt cuộc phái bai nhiêu ngươi tới đây?”
Người kia chẳng thèm liếc nàng một cái chỉ âm thầm đợi Thiện Nữ mở lời, biết tính tình của đám người này nên nàng mới thay Hồng Thiên Nữ hỏi:
“Các ngươi lần này đến đây với bao nhiêu người?”
Người kia vẻ mặt tỉnh queo nói:
“Mỗi một vị phu nhân bốn người bảo vệ, người nào mang giọt máu của chủ nhân gấp đôi nhân số, vòng ngoài sẽ có hơn bảy trăm người tu vị thấp nhất Hồng Hoang bát trọng bảo vệ, trong bóng tối có hai vị lão tổ cùng bốn vị trưởng lão duy trì đại cục.”
Bạch Mẫu Đơn hít vào một hơi khí lạnh, gia tộc của nàng không nhỏ thế nên trước khi qua Hồng gia làm dâu thì nàng được trưởng bối cho biết không ít chuyện, ví dụ như trong truyền thuyết Hắc gia lão tổ có bảy người và mỗi người tu vi đều đạt Viễn Cổ cửu trọng.
Trưởng lão của Hắc gia thì tất cả mọi người đều đạt Viễn Cổ tứ trọng trở nên, chưa kể sức chiến đấu vượt tu vi khiến cho người của Siêu Cấp vi diện xuống đây cũng không dám lỗ mãng với bọn họ, có thể nói họ chính là cột chống trời của Hoàng Thiên vương triều.
Nàng ta bây giờ cảm thấy cả người lạnh từ đầu đến chân, cảm giác bị một đám người dễ dàng giết chết mình kiểm soát liên tục thì chẳng ai có thể dễ chịu cả, Thiện Nữ cũng lắc đầu nói:
“Nơi đây toàn nữ nhân bọn họ như thế thì mọi người sẽ không dễ chịu chút nào.”
Người nữ nhân kia cung kính nói:
“Phu nhân ngươi cứ yên tâm, các trưởng lão chỉ chu toàn đại cục chứ không bao giờ dùng thần thức để thăm dò, trừ khi nào xảy ra chiến đấu bị họ phát giác thì mới có sự can thiệt của các ngài ấy.”
Nghe đến đây thì ai cũng cảm giác thoải mái hơn rất nhiều, dù sao cũng chẳng ai mướn mình bị theo dõi, nhất là những lúc như thay đồ hay tắm rửa, nhưng người của Hắc gia rất tuân lệnh chủ nhân thế nên họ có thể yên tâm.
Bạch Mẫu Đơn thở phào một hơi rồi nói:
“Thế thì tốt rồi, Thiên Nữ chúng ta đi về thôi.”
Không chỉ ở căn phòng của Thiên Nữ mà rất nhiều người khác cũng giật mình khi thấy có sự xuất hiện của các thành viên Hắc gia, nhưng khi biết Băng Thần phải tới thì họ cũng không quan tâm tới nữa.
Dù sao phần lớn nữ nhân của Băng Thần đều có kí ức của kiếp trước thế nên bọn họ chẳng lạ lẫm gì, chỉ tội cho Liễu Như Ý bởi nàng vẫn chưa chính thức trở thành nữ nhân của Băng Thần, tuy nàng thích hắn thật nhưng hắn lại làm mẹ nàng có thai.
Mấy cô nương kia phải xóa ký ức đợi nàng từ từ ổn định rồi mới dám cho nàng biết sự thật nhưng có điều thời gian để nàng chấp nhận sự thật lâu hơn những người kia nghĩ nhiều, đôi khi nàng vẫn chẳng hiểu mình đang làm gì ở đây.
Ngay lúc này nàng đang được bảo vệ bởi những người mà nam nhân của nàng phái tới dù cho hắn và nàng nhiều nhất mới chỉ hôn nhau thôi, nhưng dần dà nàng cảm nhận được Băng Thần lúc nào cũng chỉ suy nghĩ cho bọn họ.
Nếu hắn không quá đa tình thì nàng chắc cũng không ý kiến gì cả, Khương Ngọc Hà đẩy cửa đi vào, nhìn thấy đang ngẩn ngơ Liễu Như Ý thì hơi thở dài hỏi:
“Con vẫn còn giận mẹ hay sao?”
Liễu Như Ý lắc đầu nói:
“Sao mẹ lại nói như thế? Chuyện này nếu nói đến có lỗi thì chỉ có Băng Thần với ta thôi, nếu ta không dẫn sói vào nhà thì mẹ đã không bị hắn ta chiếm lấy.”
Khương Ngọc Hà ngồi xuống cạnh Liễu Như Ý rồi nói:
“Thế ngươi có giận hắn không?”
Liễu Như Ý lắc đầu nói:
“Không có hắn thì sau trăm năm hai chúng ta đều hóa cát bụi, tuy có giận nhưng hắn rất xứng chức một người nam nhân, ta thật sự không hối hận vì đã quen biết hắn.”
Khương Ngọc Hà mỉm cười nói:
“Đó là kiếp trước hắn nợ ta, sớm hay muộn hắn cũng phải trả, đúng như ngươi nói hắn là một người rất tốt, chỉ có khuyết điểm duy nhất là quá đào hoa, nhưng ta cảm nhận được sự dịu dàng của hắn ta nên mới siêu lòng, người này đáng giá để chúng ta gửi gắm.
Hắn ta bây giờ đã gần đi tới Thiên Khánh thế giới, mẹ hi vọng khi ngươi gặp hắn thì hãy vui vẻ lên, dù sao hắn chắc cũng không muốn nữ nhân gặp mình nhưng lại buồn rầu đâu, ngươi cùng hắn cố gắng sớm có đứa con như thế thì sẽ đảm bảo cho vị thế của ngươi hơn.”
Liễu Như Ý lắc đầu cười nói:
“Ta không lo lắng chuyện vị thế của mình bởi nó không quan trọng, chuyện ta lo nhất là khi ngươi sinh đứa bé này ra ta sẽ phải gọi là đệ muội, hay con cháu, rồi nó gọi ta tỷ tỷ hay dì?”
Khương Ngọc Hà nghe xong cũng cảm thấy lúng túng, mấy người cận vệ xung quanh dù tâm như sắt đá nhưng các nàng vẫn phải nể Băng Thần, người này quả nhiên danh bất hư truyền, may mà các nàng nhan sắc không tốt nếu không có khi cũng lọt vào ma trảo của Băng Thần.
Sau một hồi trò truyện chẳng đầu chẳng đuôi thì Khương Ngọc Hà mới đi về, nàng cảm thấy Liễu Như Ý đã ổn rồi thế nên không còn gì để lo lắng cả.