Lâm Tống Tiện cứ như vậy mở to mắt ra nhìn cô, ánh mắt yên tĩnh vô tội, không nói thêm lời dư thừa nào.
Tống Oanh rất muốn không hiểu ám hiệu của anh, kiên trì ngoảnh mặt đi, mím nhẹ môi dưới.
Nhưng người phía sau lại gọi cô.
“Nhân Nhân.”
“Nhân Nhân.”
Một tiếng lại một tiếng, thanh âm vô thức kéo dài mang theo mấy phần đáng thương, giống như đang làm nũng với cô.
Tống Oanh kiên trì, không nhịn được hai giây sau lung tung đáp ứng.
“Được rồi, được rồi.”
Bộ dáng giống như đang lấy lệ, phảng phất như đáp ứng bừa. Lâm Tống Tiện thoả mãn về lại dáng vẻ như cũ, Phương Kỳ Dương yên lặng đảo mắt nhìn hai người.
Sau một trận giày vò như vậy, tâm trạng Lâm Tống Tiện có vẻ tốt hơn rất nhiều, buổi chiều lại ngủ thiếp đi, không mộng mị không đứt quãng cho đến khi tan học.
Tống Oanh không về nhà trực tiếp mà xách cặp đi siêu thị gần tiểu khu, cả nhà không ai ăn khoai môn nhưng thường rán sườn. Cô chọn thịt trước quầy, ông chủ nhiệt tình giới thiệu cho cô.
“Đúng rồi, miếng này ngon lắm, không to cũng không nhỏ, cháu gái mua miếng này đi.”
“Được ạ, cám ơn ông chủ.” Tống Oanh chọn miếng thịt ngon, bà chủ cầm dao động tác gọn gàng. Miếng sườn được chặt thành những miếng nhỏ tương tự nhau, đóng gói lại rồi đưa cho cô.
Cô về nhà thay giày, trong nhà vẫn im ắng, bố mẹ đều chưa về.
Tống Oanh đem đồ trong tay mang vào bếp, bật điện thoại lên để tra công thức.
Sườn rửa sạch ướp gia vị, gọt vỏ khoai môn rồi cắt miếng vừa ăn, hấp chín trước tán nhuyễn, thêm lòng đỏ trứng gà vào trộn đều với sườn chiên riêng với khoai môn cho đến khi chín vàng rồi đem để lửa lớn.
Các bước chỉ rõ ràng, thậm chí các thành phần nguyên liệu nấu ăn được hiển thị từng cái một.
Tống Oanh ngồi xổm trên sàn bếp, cầm điện thoại di động nhìn chằm chằm vào màn hình, lông mày càng ngày càng nhíu chặt hơn, không khỏi khẽ thở dài.
Quả nhiên là thiếu gia.
Muốn ăn toàn những món rườm rà lại phức tạp như vậy.
Cô không biết liệu mình có thể thành công hay không.
Đây là lần đầu tiên Tống Oanh nấu ăn, lúc Phan Nhã không ở nhà cô cơ bản sẽ ăn ở ngoài, nếu không trong tủ lạnh sẽ có bánh bao hoặc mì, chỉ cần chế biến vài phút là có thể ăn được.
Dù tệ đến đâu cũng có Tống Chí Lâm, tuy tài nấu nướng không bằng Phan Nhã nhưng với Tống Oanh là quá đủ.
Hai bố con thường cùng nhau thảo luận các món ăn.
Ở trong bếp, Tống Oanh mặc tạp dề của Phan Nha, nắm tay cầm đống xoong nồi tự cổ vũ cho bản thân.
“Mày có thể, Tống Oanh.”
......
Tối nay trên bàn nhà Tống có món mới, Tống Chí Lâm đi làm về cất cặp, vừa bước vào phòng khách liền nhìn thấy trên bàn có đĩa sườn khoai môn. Ông nhướng mày nhìn miếng sườn hấp dẫn kia.
“Ồ, hôm nay chúng ta lại có món mới, em kiên nhẫn như thế từ bao giờ vậy?” Ông nhìn Phan Nhã trêu chọc. Ánh mắt bà ra hiệu nhìn Tống Oanh với một nụ cười trên môi.
“Hôm nay không phải em làm, là con gái bảo bối của anh làm.”
“Nhân Nhân?” Tống Chí Lâm không thể tin được, nhìn Tống Oanh.
“Sao đột nhiên lại muốn nấu ăn?”
“Vài ngày trước, con thấy một bài hướng dẫn do một blogger đăng trên Internet. Con rất muốn ăn món này, vì vậy con tự học thử rồi làm.” Tống Oanh đưa ra một lý do mà cô đã chuẩn bị trước, Tống Chí Lâm gật đầu, tựa hồ không kịp chờ được.
“Vậy thì lát nữa phải nếm thử. Nhân Nhân nhà chúng ta lần đầu tiên nấu ăn.”
Món sườn khoai môn này được nhà họ Tống hết sức khen ngợi, Tống Chí Lâm thậm chí ăn hai bát cơm liền. Cuối cùng đĩa sườn bị quét sạch hết mới thoả mãn đặt đũa xuống.
Phan Nhã đã vào bếp nhiều năm cũng đưa ra khẳng định.
“Ừ, so với mẹ năm đó vẫn còn kém hai điểm.”
“A Nhã, anh nghĩ em cũng có thể hỏi Nhân Nhân cách làm món này như thế nào, lần sau em có thể làm nhiều món hơn thế này.”
“Có vẻ như em thường để anh bị uỷ khuất đúng không?” Phan Nhã thở dài, Tống Chí Lâm xua tay phân minh với bà.
“Nào có vậy, Nhân Nhân so với em vẫn còn non lắm, anh chỉ muốn cho con bé tự tin thôi.”
“......” Tống Oanh nhìn đĩa sườn trống trơn trước mặt, để tránh tranh chấp giữa gia đình, cô không có ý định phơi bày.
Ngày hôm sau vẫn như cũ đến trường.
Tống Oanh dậy sớm, ở trong bếp mân mê đến nửa ngày, cuối cùng khi ra ngoài, trên tay cô mang theo hộp cơm cách nhiệt.
Gần đây, nhiệt độ vẫn còn chút dư vị mùa hè, đồ ăn bên trong để đến trưa chắc vẫn còn ấm. Trong lớp, Tống Oanh nhìn hộp cơm trên bàn vài giây rồi nhanh chóng thu hồi suy nghĩ.
Vào giờ nghỉ trưa, ngay khi tiếng chuông vang lên, đám học sinh vừa ngồi nghiêm chỉnh học tập liền nóng lòng thu dọn đồ đạc chạy đến canteen, Lâm Tống Tiện vẫn luôn như vậy không vội vàng, chậm rãi đóng sách trên bàn, theo sự thúc giục của Phương Kỳ Dương, chuẩn bị kéo ghế đứng dậy.
Tống Oanh đi từ phía trên lớp xuống, đi qua các hàng ghế, đứng trước bàn của Lâm Tống Tiện, đặt một hộp giữ nhiệt trên tay lên bàn.
“Hôm nay không cần đi ra ngoài ăn đâu, tôi mang đồ ăn cho cậu.”
Phương Kỳ Dương đứng ở một bên ngây người “?”
Lâm Tống Tiện cũng giật mình nửa giây, rũ mắt xuống, nhìn xuống hộp cơm màu xanh nhạt trước mặt.
“Không phải cậu muốn ăn món sườn khoai môn thơm phức sao?” Tống Oanh vừa nói vừa mở nắp ra, thức ăn bên trong vẫn còn tỏa nhiệt, miếng sườn dẻo quánh, mùi thơm hấp dẫn lan tỏa. Trừ nó ra còn một vài loại rau củ nhỏ.
“Hôm qua tôi học nó trên Internet, cậu thử xem.” Cô lấy đôi đũa ra đưa cho Lâm Tống Tiện. Anh ngồi đó, nửa phút sau lại ngẩng đầu lên đối mặt với Tống Oanh.
“Cậu làm thật à...” Anh nhỏ giọng nói, mắt lại rũ xuống, cầm lấy chiếc đũa trong tay, cẩn thận gắp lấy một miếng khoai môn từ hộp cơm.
“Thế nào?” Tống Oanh hỏi mang theo chờ mong.
“Ăn thật ngon.” Anh nuốt xuống, ngẩng mặt lên nở một nụ cười nhẹ với cô.
Phương Kỳ Dương không nhìn được nữa, giận dỗi đứng dậy, một mình đến canteen.
Thế là xong.
Cậu ta lắc đầu bước đi, nghĩ thầm cứ kiểu thế này, Lâm Tống Tiện ước chừng sẽ quen với việc “chiều chuộng” này mất.
Tống Oanh mang đến hai phần ăn. Ở trường Cẩm Trung chỉ có phần nhỏ học sinh tự mang bữa ăn của mình, nguyên nhân chính là do canteen trường quá nhiều món phong phú, đáp ứng nhiều yêu cầu khác nhau.
Buổi trưa trong lớp chỉ có hai người bọn họ ngồi ăn cơm cùng nhau, tâm rèm trắng tung bay, hành lang vắng lặng.
“Tôi cũng quá tài giỏi đi.” Dù là lần thứ hai nấu ăn, Tống Oanh vẫn bị ấn tượng bởi tài nấu ăn của mình, sau khi cắn một miếng sườn, cô không khỏi xúc động cầm hộp cơm trước mặt.
“Cậu tra cứu công thức ở đâu vậy?”
“Chỉ là một trang web mà tôi nhấp vào. Có chuyện gì sao?”
Lâm Tống Tiện đã ăn gần hết thức ăn trong hộp của mình. Anh nuốt nước miếng, trên mặt lộ rõ vẻ hài lòng.
“Tôi sẽ note một bản, đề phòng khi cần.”
Đây là một lời khẳng định rất lớn đối với cô. Tống Oanh không kiềm chế được mỉm cười, mặt mày cong cong.
“Đây có thể không phải là do công thức đâu, chắc vấn đề là do người làm đấy?” Cô nhìn Lâm Tống Tiện chớp chớp mắt.
“Cậu nên nghĩ cách lấy lòng tôi đi.”
“Aaa....” Lâm Tống Tiện đột ngột kêu lên một tiếng, ngả đầu xuống vai cô.
“Nhân Nhân, Nhân Nhân.”
“Làm gì vậy?” Tóc anh mềm mềm khẽ cọ cọ vào mặt cô ngưa ngứa, Tống Oanh không nhịn được cười, đẩy đầu anh ra.
“Tôi đang cố gắng lấy lòng cậu.” Lâm Tống Tiện nói với vẻ đương nhiên.
“Đây mà gọi là lấy lòng sao?” Tống Oanh ít phút sau mới phản hồi lại “Lâm Tống Tiện, cậu là đang làm nũng với tôi.”
“Nói bậy.” Anh ngồi thẳng người dậy nói với giọng chững chạc.
“Tôi là đang hối lộ.”
“?”
“Hối lộ gì?” Tống Oanh hỏi, Lâm Tống Tiện nghĩ một chút mới trả lời.
“Sắc đẹp?”
“......”
“Có mặt mũi chút đi.”
Nói như kiểu cô là kiểu người nông cạn bị mê hoặc bởi sắc đẹp không chừng.
Tống Oanh nghĩ vậy, mặc dù thế, nhưng hình như cũng có chút xíu thì phải.
Trong vòng hai tháng đầu học kỳ mới, lớp học đã có nhiều thay đổi.
Sự sắp xếp chỗ ngồi mới đã phá vỡ mối quan hệ giữa các cá nhân trước đây ở một mức độ nhất định. Một số người vốn dĩ không thể tách rời đã bất giác ít tiếp xúc hơn, một số trở nên thân thiết theo thời gian, một số vẫn như vậy.
Những thay đổi của Lâm Tống Tiện đối với Tống Oanh là điều hiển nhiên đối với tất cả các bạn ban 3.
Học sinh trong lớp thấy bọn họ quan hệ khá tốt, chỉ bằng việc Tống Oanh vừa chuyển tới là bạn cùng bàn đầu tiên của anh, tuy trong khoảng thời gian ngắn nhưng phảng phất như có nhiều thay đổi. dường như Lâm Tống Tiện vẫn là Lâm Tống Tiện, nhưng ở trước mặt Tống Oanh, anh lại có vẻ hơi khác.
Thiếu gia là người khó tính, ngỗ ngược nhưng khi đối mặt với Tống Oanh, thái độ của anh lại tốt quá đi.
Giống như trong nháy mắt vứt bỏ toàn bộ nanh vuốt trên người, lộ ra bộ dáng ban đầu ngoan ngoãn, không chút hung hãn, trở thành người bình thường.
Ngay cả bạn học trong lớp cũng vì thế mà không sợ anh nữa.
Rốt cuộc, chứng kiến anh và Tống Oanh thân thiết, dường như chàng trai luôn làm họ sợ không dám tiếp cận bây giờ cũng chỉ là một chàng trai 17 tuổi bình thường.
Tất cả bọn họ đều quên mất chuyện này.
Vào tiết tự học, Tống Oanh đang làm bài tập toán, trong lớp có một chút ồn ào vì không có giáo viên.
Nhà trường tạm thời tổ chức họp giáo viên, thầy chủ nhiệm ban 3 cùng vài giáo viên đi họp.
Lâm Tống Tiện thì đang quấy rầy bên cạnh cô, anh cảm thấy buồn chán nên đổi chỗ ngồi, thế là lại ngồi kéo bài toán của Tống Oanh rồi lại kéo kéo tóc cô, làm rất nhiều động tác nhỏ như một đứa trẻ mắc chứng ADHD. (*)
(*) ADHD: Rối loạn tăng động, giảm chú ý ở người lớn (ADHD) là một rối loạn bao gồm sự kết hợp của các vấn đề khó chú ý, hiếu động quá mức và hành vi bốc đồng.
Mạch suy nghĩ của Tống Oanh lại bị đứt đoạn, cô không nhịn được nói “Lâm Tống Tiện, sao cậu ngây thơ vậy?”
“......” Lâm Tống Tiện bị mắng đến tức.
“Tôi cố ý đổi chỗ ngồi của mình để ngồi đây, mà cậu lại phớt lờ tôi, còn nói tôi nữa?” Lớp tự học vừa nhàm chán lại ồn ào, Phương Kỳ Dương ở trước đang lén xem phim, thỉnh thoảng lại phát ra những tiếng cười kinh dị, Lâm Tống Tiện đá vào ghế hai lần để ngăn cậu ta nhưng không có kết quả, cuối cùng anh cầm áo khoác bước đến bàn của Tống Oanh, gõ gõ vào bàn của bạn cùng bàn cô, lịch sự hỏi.
Cô bạn rất hợp tác, ngay lập tức thu dọn đồ đạc, lấy đồ ra phía sau.
Kết quả là anh ngồi xuống, Tống Oanh chỉ chào hỏi anh vài câu rồi đắm chìm vào các câu hỏi, mọi người xung quanh không quen thân với anh, anh cũng không muốn nói chuyện với người khác, Lâm Tống Tiện lại càng thêm nhàm chán, chỉ nghĩ cố gắng thu hút sự chú ý của cô.
Không ngờ lại còn bị mắng.
Anh nhìn chằm chằm Tống Oanh bằng ánh mắt bình tĩnh mặt không biểu cảm, khóe miệng mím chặt.
Người bên cạnh vô tình thoáng thấy biểu hiện của anh, liền dời ghế ra xa vì sợ bị ảnh hưởng.
Tống Oanh bất lực thở dài, đặt bút xuống, nghiêm túc lý luận với anh.
“Tôi đang làm dở đề.”
Lâm Tống Tiện không nói gì, vẫn bất động nhìn cô.
“Xin lỗi, là tôi sai.” Tống Oanh lập tức xin lỗi để xoa dịu cái người rõ ràng đang tức giận kia.
“Vậy tôi không làm nữa, tôi nói chuyện với cậu được chưa?” Cô ra hiệu đặt đề trước mặt mình xuống, vẻ mặt Lâm Tống Tiện trở lại, cụp mắt xuống, thanh âm buồn buồn.
“Không cần đâu, cậu bận việc của cậu đi.”
Tống Oanh không muốn nhìn thấy nhất chính là bộ dáng này, trong lòng không khỏi cảm thấy áy náy, nghĩ xong liền lấy ra một cặp tai nghe trong ngăn bàn.
“Hay là nghe nhạc đi, đợi tôi làm xong nốt tờ đề này.”
“Ừ.” Lâm Tống Tiện cầm lấy tai nghe trên tay cô, bên cạnh liền yên tĩnh trở lại, Tống Oanh lại cầm tờ đề lên, giây tiếp theo, một thứ đồ đột nhiên nhét vào tai cô.
Nhạc phát chầm chậm, nhẹ nhàng vào tai.
Tay áo truyền đến một cái đụng không nặng không nhẹ, Lâm Tống Tiện gối đầu lên tay cô, nhắm mắt yên tĩnh ngủ.
_Hết chương 32_
Editor: Vitamino